Chương 1: Thành người

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Thời Tiểu Miêu là một con mèo tinh vừa tu luyện thành người.

Cậu chỉ là một con mèo cam bình thường nuôi trong nhà. Thời Tiểu Miêu không có tên, tên hiện tại là cậu tự mình lấy, căn cứ theo tên chủ nhân.

Chủ nhân là một ông lão, tiểu quất miêu vừa mới đến nhà lão nhân, nó mới 2 tháng tuổi.

Bạn già đi sớm, ngày thường con cái cũng ít tới, một người quạnh quẽ, sau lại nhặt được Thời Tiểu Miêu sinh ra không bao lâu bên cạnh thùng rác.

Lão nhân tuổi lớn, không thích hoa hòe loè loẹt, cũng không đặt tên cho nó, ngày thường kêu tiểu miêu tiểu miêu.

Bồi lão nhân gần 5 năm, Thời Tiểu Miêu dần dần phát hiện mình không quá thích hợp, có linh thức.

Lão nhân cũng nhàn đến hoảng, mỗi ngày đều cùng nó nói chuyện, nó cảm thấy giống như có thể nghe hiểu ông nói.

Sau đó Thời Tiểu Miêu thử nói chuyện với lão nhân, đáng tiếc vọng lại là tiếng kêu meo meo.

Thời Tiểu Miêu phát hiện ánh trăng giống như có thể làm nó trưởng thành càng nhanh, nó bắt đầu mỗi đêm hấp thụ tinh hoa ánh trăng.

Quả nhiên.

Thời Tiểu Miêu bắt đầu có biến hóa, mèo cam vốn dễ béo phì.

Nó phát hiện hình thể như ngừng lại, thậm chí càng uyển chuyển nhẹ nhàng, có thể nghe hiểu càng nhiều.

Nó ngẫu nhiên biết họ lão nhân, âm thầm tự lấy cái tên, Thời Tiểu Miêu.

Lúc Thời Tiểu Miêu mười lăm tuổi, lão nhân đi rồi, đi tìm bạn già.

Đây là lúc náo nhiệt nhất trong nhà, con cái tề tụ.

Thời Tiểu Miêu có chút tò mò, vì cái gì nhiều năm bọn họ không tới nay lại tới, lão nhân vừa đi, khóc thành cái dạng này.

Mọi người xử lý hậu sự cho ông, không ai quan tâm Thời Tiểu Miêu.

Thời Tiểu Miêu lại biến thành mèo lưu lạc.

Không, nói đúng hơn, là mèo tinh lưu lạc.

Theo lý tuổi thọ của mèo cũng gần mười lăm năm, nhưng Thời Tiểu Miêu cảm thấy bản thân càng ngày càng có tinh lực.

Thẳng đến ngày đó biến thành người.

Trên đường, một thiếu niên mặc một thân quần áo to rộng, chân dẫm một đôi dép lê.

Trang phục quái dị, người đi đường không khỏi liên tục quay đầu lại, có lẽ là kinh ngạc cảm thán diện mạo cậu tinh xảo.

Quần áo, thật ra Thời Tiểu Miêu cũng không muốn mặc, dù biến thành người, cũng là một mèo con, hiểu biết của mèo, da lông chính là quần áo tốt nhất.

Nhưng ngây người bên cạnh lão nhân gia nhiều năm, cậu cũng biết, nhân loại phải mặc quần áo, bằng không sẽ bị coi như dị loại.

Đương nhiên, quần áo là trộm tới, cậu không có tiền.

Thời Tiểu Miêu là một con yêu quái.

Tất cả đều biết yêu quái đều mỹ diễm, nhưng Thời Tiểu Miêu lại thanh tú ngoài ý muốn, ngũ quan thực tinh xảo, mũi quỳnh (hay quỳnh tị = mũi đẹp), miệng nhỏ, mặt mày ngây thơ.

Thời Tiểu Miêu đói bụng, ngây người bên cạnh lão nhân gia mười lăm năm, sớm đã thành thói quen ăn đồ hộp tinh xảo, miêu lương ngon miệng.

Trong lúc lưu lạc thật sự chịu không nổi thức ăn mèo hoang ăn, càng đừng nói hiện tại đã biến thành người, tuyệt đối sẽ không chạm vào vài thứ kia.

Thời Tiểu Miêu đứng ở một tiệm bánh bao, thèm ăn nhìn bánh bao thịt nóng hổi trong l*иg hấp, cậu đã sớm có hứng thú với đồ ăn nhân loại, đáng tiếc lão nhân trước nay không cho cậu ăn.

Cậu xem qua cái này trên TV, hình như gọi là bánh bao.

“Lão bản, tôi muốn mười cái bánh bao.”

Thời Tiểu Miêu học bộ dáng phim truyền hình hô với chủ tiệm.

“Được, mười cái bánh bao, ăn ở đây hay đóng gói mang đi.”

“Ăn ở đây.”

Thời Tiểu Miêu đã gấp không chờ nổi, hai ngày nay cậu không ăn cái gì.

Tìm chỗ ngoan ngoãn ngồi xuống, chờ bánh bao lên bàn.

Bánh bao có sẵn, mang lên rất nhanh.

Thời Tiểu Miêu nhìn thẳng mắt, không quá thuần thục cầm đũa, kẹp bánh bao đưa vào miệng.

Ăn ngon!

Một cái tiếp một cái, ăn ngấu nghiến.

Người qua đường sợ ngây người, thiếu niên đẹp như vậy cư nhiên là quỷ đói.

“Ợ ~”

Thời Tiểu Miêu ăn xong ợ, liếʍ liếʍ miệng, vuốt bụng nhỏ, thức ăn của nhân loại quá ngon!

Ăn xong cậu muốn đi.

“Ê, cậu chưa trả tiền!”

Lão bản gọi lại, thiếu niên đẹp như vậy không phải là bá vương ăn cơm đi, “Nhà tôi buôn bán nhỏ đó!”

Thời Tiểu Miêu vẻ mặt vô tội nhìn hắn, tiền là cái gì? Lúc lão nhân ở, ông chưa bao giờ cho cậu.

“Thật xúi quẩy, đυ.ng tới loại này.”

Lão bản vô ngữ, lôi kéo Thời Tiểu Miêu không cho đi. Dù đẹp, cũng phải trả tiền.

“Tôi giúp y trả.”

Một nam nhân hơi béo đưa tiền cho lão bản, lão bản lúc này mới thôi.

Thời Tiểu Miêu đứng trước mặt nam nhân béo, có chút không hiểu nói:

“Cảm? Cảm ơn?”

Hình như phải nói những lời này.

Nam nhân béo hàm hậu cười, “Cậu quên mang tiền đi, tôi xem cậu giống như 17 18 tuổi, còn đọc sách sao? Thời gian này hẳn là ở trường học, người trong nhà mặc kệ sao?”

Thời Tiểu Miêu chậm rãi tự hỏi những lời này của hắn có ý gì. Tuy nhiều năm vẫn luôn học tập ngôn ngữ nhân loại, quá nhiều vấn đề cậu vẫn tiếp thu không được.

“Không có tiền, không đọc sách, trong nhà không ai.” Thời Tiểu Miêu chậm rãi mở miệng.

Nam nhân béo có chút ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới là cô nhi, còn nghèo, ý nghĩ xẹt qua, như vậy cũng tốt, bắt đầu dụ dỗ:

“Tôi xem dung mạo cậu rất tốt, có hứng thú làm nghệ sĩ không?”

Thời Tiểu Miêu không hiểu cái gì là nghệ sĩ, “Là muốn làm cái gì?”

Nam nhân béo cho rằng thiếu niên nghĩ công ty bọn họ không chính quy, bắt đầu tuyên truyền:

“Công ty chúng tôi tuy sáng lập không bao lâu, nhưng thanh danh rất tốt, chưa bao giờ cưỡng bách nghệ sĩ, ảnh đế Ngôn Trừng gần đây chính là nghệ sĩ của công ty chúng tôi.”

Thời Tiểu Miêu vẫn không hiểu, nghiêng đầu hỏi:

“Bao ăn bao ở sao?”

“Bao, đương nhiên bao!”

“Được thôi!”

Thời Tiểu Miêu sáng mắt, mắt mèo sắp cong thành trăng non, lộ ra tanh năng đáng yêu, cười xán lạn.