Chương 1: Trùng phùng

Mùa hè buồn tẻ, đặc biệt là vào buổi trưa, ngủ mà không có điều hòa thật là một đòn chí mạng.

Thời tiết nóng không chỉ làm cho toàn thân nhớp nháp mồ hôi mà ngay cả đệm giường cũng cũng in lại một tầng nước nhàn nhạt.

Kỳ nghỉ hè giữa năm thứ hai và năm thứ ba cao trung không dài, Bùi Lạc vốn muốn nghỉ ngơi thật tốt trong nửa tháng ngắn ngủi này, nhưng không ngờ rằng lại bị cái nóng như thiêu đốt đánh thức vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ.

Bởi vì quá nóng, chiếc váy ngủ hai dây trên người cô bị vén ra hơn phân nửa, lộ ra chiếc qυầи ɭóŧ bằng vải cotton màu trắng.

Cảnh tượng này bị người vừa mở cửa nhìn thấy, tâm mắt người đó hướng lên trên, rơi vào vòng một đang phát triển tốt đẹp của thiếu nữ ở tuổi dậy thì.

Người ta đều nói mỹ nhân dù có che nửa mặt vẫn lưu lại phần mông lung mỹ lệ, giờ phút này lớp áo mỏng manh của thiếu nữ cũng chỉ là khó khăn lắm mới che khuất được dáng hình tròn trịa của phong nhũ, vẻ đẹp nửa kín nửa hở này lại càng có vẻ mê người hơn.

Nhưng trong nháy mắt, cửa lại lần nữa bị đóng lại, người đứng ở cửa cũng đã biến mất như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Không bao lâu sau, Bùi Lạc rốt cục tỉnh lại, khắp người dính nhớp nháp làm cho cô càng thêm khó chịu.

Ngẩng đầu lên, điều hòa không biết đã bị tắt từ lúc nào, chiếc quạt điện nhỏ trong phòng cũng không bật, để cô một mình trong chiếc nồi hấp này “chịu khổ”.

Người có thể làm ra loại chuyện này trong cái nhà này chỉ có mẹ cô mà thôi.

Pei Luo là một người nhỏ bé và nóng nảy, ngay lập tức bị xúc phạm và lao ra ngoài phòng, gầm lên bất mãn.

Bùi Lạc vốn người nhỏ nhưng tính khí lớn, cô ngay lập tức buồn bực, trực tiếp vọt tới phòng bên ngoài bất mãn rống lên một tiếng.

"Mẹ! Con đã nói lần sau không được tắt điều hòa!"

Sau khi nói xong, Bùi Lạc nhận ra rằng có một người đang ngồi trong phòng khách.

Người đàn ông cao lớn,, quay mặt nhìn nghiêng quen thuộc này, và cô nhìn thấy một nốt ruồi ở khóe mắt anh ta——

Nam nhân vóc dáng cao, đeo kính gọng bạc mỏng, sườn mặt quen thuộc này vừa quay qa Bùi Lạc đã lập tức chú ý đến nốt ruồi lệ trên khóe mắt anh.

Đây là Bùi Hoài, anh trai cô.

"Mới tỉnh?"

Bùi Hoài từ trên ghế sô pha đứng lên, ngữ khí lạnh lùng, nhìn qua có vẻ ôn nhu nhưng không biết vì sao lại khiến bầu không khí cả phòng khách đột nhiên lạnh đi vài độ.

Ngược lại, khí chất của Bùi Lạc hoàn toàn suy yếu, cô mím môi khiến lúm đồng tiền ở khóe miệng càng lộ rõ.

"Em đang ngủ trưa..."

Cô trả lời có chút yếu ớt, thậm chí còn lùi lại mấy bước khi nhìn thấy Bùi Hoài đứng lên.

Tính toán kỹ càng, đã hai năm rồi không gặp lại nhưng không biết vì sao khi Bùi Lạc nhìn thấy anh chân tay cô liền có chút luống cuống, thậm chí đáy lòng nổi lên một tia chua xót, cái mũi vì xúc động mà đỏ lên.

Bùi Hoài được chọn đi nước ngoài với tư cách là một sinh viên trao đổi hai năm trước,, thậm chí anh ấy cũng rất ít khi gọi điện và gửi tin nhắn. Wechat.

Bùi hoài hai năm trước được chọn đi lên nước ngoài với tư cách là sinh viên trao đổi, lúc đầu anh nói rằng anh sẽ quay lại gặp cô và đón sinh nhật cùng cô nhưng anh đã không xuất hiện trong suốt hai năm, ngay cả gọi điện thoại hay nhắn tin trên WeChat đều có thể đếm trên đầu ngón tay.

Nếu không phải hàng năm đều gửi quà về nhà, Bùi Lạc cơ hồ đã quên mất mình còn có một người anh trai.

Người anh mà cô gắn bó từ nhỏ.

Bùi Hoài xuất hiện hoàn toàn đem cơn buồn ngủ của cô triệt tiêu, nhìn mặt anh cả nửa ngày, thế nhưng một câu cô cũng đều nói không nên lời, chỉ thấy nước mắt sắp trào ra.

Khi Bùi Lạc tức giận, lúm đồng tiền ở khóe miệng càng lộ rõ, cách cô bĩu môi nhìn Bùi Hoài là biểu cảm của cô mỗi khi mất bình tĩnh.

Tựa hồ càng nghĩ càng tức giận, Bùi Lạc "Hừ" một tiếng, sau đó xoay người trở về phòng.