Chương 1

Chương 1

“Hôm nay phòng của bác sĩ Hoắc lại có bao nhiêu người bị dọa sợ bỏ chạy rồi?”

“Hôm nay là một kỷ lục mới. Phòng của bác sĩ Hoắc cả buổi sáng không có người.”

“Có thật hay không cũng không có gì lạ. Suốt ngày dùng cái vẻ mặt đó nói năng hung dữ, da dẻ có đẹp đến đâu cũng khiến người ta sợ hãi.”

Y tá ở một bên nghe vậy càng cảm thấy dằn vặt: “Trời ơi, hôm nay giám đốc bảo tôi đưa hồ sơ bệnh án cho bác sĩ Hoắc, tôi thật sự không dám đi.”

“Đưa cho tôi, tôi mang qua cho.”

Cánh cửa phía sau không biết từ lúc nào đã mở ra, thân hình cao lớn vạm vỡ của Trình Ninh được bao bọc hoàn hảo trong chiếc áo khoác trắng, trên sống mũi cao thẳng đeo một cặp kính gọng mỏng, đôi môi mỏng của Trình Ninh hơi hé mở, “Nhìn cái gì đấy?"

Sau khi được nhắc nhở y tá cũng định thần lại.

Khoa của bác sĩ Trình rất nổi tiếng, mỗi ngày hầu như không có thời gian rảnh rỗi, nhưng hôm nay phòng của anh ta lại yên tĩnh đến lạ thường, điều kỳ lạ hơn nữa là cổ bác sĩ Trình có màu đỏ nhàn nhạt, khi nhìn kỹ, giống như có người bóp một cái vậy.

“Không có, không có chuyện gì đâu, làm phiền bác sĩ Trình rồi, lần sau mời anh ăn cơm.”

Trình Ninh cầm lấy hồ sơ bệnh án, khẽ gật đầu rời đi.

Sau khi nhìn thấy bác sĩ Trình rời đi, y tá liền kéo những người xung quanh lại, "Các người có nhìn thấy cổ của bác sĩ Trình không, anh ta sẽ không..."

“Hai ngày trước chỗ bác sĩ Hoắc không phải xảy ra náo loạn sao? Bác sĩ Trình vừa vặn đi ngang qua, nếu không tránh ra sẽ bị thương.”

“Cái này chắc không có chuyện gì lớn đâu ha.”

“Không có, không có, lúc sau đã được giải quyết êm đẹp rồi.”



“Mời vào.”

Trình Ninh nghe thấy giọng nói bên trong, mím môi một cái, mở cửa đi vào.

“Chủ nhân … Cái này …”

“À, đặt lên bàn đi.” Hoắc Châu đang ngồi sau máy vi tính, không biết đang làm gì.

“Vâng.” Trình Ninh nhẹ giọng đáp, nhưng thanh âm chỉ là một chữ ngắn ngủi, nhưng bên trong lại mang một cỗ hơi thở khiến lòng người ngứa ngáy.

Hoắc Châu cuối cùng cũng rời mắt khỏi màn hình máy tính, nhìn Trình Ninh, "Làm sao thế, không có người nhét thứ đó vào phía dưới khiến anh cảm thấy không vui à?"

Khuôn mặt bình thường vô cảm của Trình Ninh dễ dàng bị lời nói của Hoắc Châu nhuộm hồng, anh vội vàng phủ nhận: "Không, không phải."

Nói một cách chính xác, bên trong niệu đạo vẫn bị tắc.

“Không thoải mái sao?” Hoắc Châu đứng dậy, ra hiệu Trình Ninh đi tới.

Xuyên qua quần áo của Trình Ninh, những ngón tay của Hoắc Châu cẩn thận lần theo sợi dây thừng đang quấn vào da thịt của Trình Ninh.

Theo sự đυ.ng chạm của Hoắc Châu càng ngày càng vô sỉ, Trình Ninh không khỏi hô hấp càng lúc càng nặng nề, khi Hoắc Châu chạm vào một điểm mấu chốt, thân dưới của Trình Ninh không khỏi có chút động đậy.

Hoắc Châu nhìn khuôn mặt của Trình Ninh, ôm lấy thắt lưng của Trình Ninh, thân thể hai người trong nháy mắt áp vào cùng nhau.

“A…”

Không để ý đến phản ứng cơ thể của Trình Ninh, Hoắc Châu dùng bàn tay to vén áo Trình Ninh lên, ngón tay luồn xuống dưới khe mông, ngón tay còn chưa đi vào huyệt, Hoắc Châu đã ghé vào tai Trình Ninh: “Anh khóa cửa à?"