Chương 1

Mặt trời lặn về hướng tây, hoàng hôn chiếu những đám mây đỏ rực khắp bầu trời.

Dưới bầu trời, mặt đất hoang tàn, đổ nát khắp nơi, khói cháy, quân kỳ rách nát, máu chảy khắp nơi.

Trong nháy mắt không có ranh giới giữa trời và đất, trời và đất cùng một màu, đều là màu máu đỏ sẫm, giống như luyện ngục nhân gian.

Một bàn tay dính đầy máu vươn lên từ mặt đất, nắm chặt lấy mắt cá chân nàng, dùng sức, giống như bắt lấy hy vọng cứu rỗi, âm thanh rách nát, tuyệt vọng gọi: “Cứu ta… Cứu ta…”

Mục Cửu bỗng nhiên tỉnh lại từ trong giấc mơ, đôi mắt lưu li nổi lên vài phần hung ác, khi nàng mở mắt ra, nhìn thấy ngoài cửa sổ là một rừng trúc, màu xanh trong nháy mắt cuốn đi màu đỏ chói như máu, gợn sóng trong mắt nàng mới từ từ dịu đi.

Không có chiến trường, không có máu tươi, nàng còn nằm ở trên ghế lạnh của phủ thừa tướng, khoảng sân nhỏ vuông vức, trong lành và yên bình.

Nàng dùng đôi tay thon dài trắng nõn che mắt, hiển nhiên đã không còn ở trong mộng nữa, nhưng cảnh tượng vừa rồi vẫn còn rõ ràng và sống động.

Có tiếng bước chân đến gần, nàng buông tay xuống, thị nữ Vi Tuyết đứng ở ngoài cửa sổ trên hành lang, nửa khuôn mặt bị khăn che lại, đôi mắt to như quả hạnh nhân tỏ ra quan tâm, đưa tay ra hiệu cho nàng: Người có ổn không?

Ngôn ngữ của người câm điếc, nàng ta là một cô gái câm.

Mục Cửu khẽ lắc đầu: “Không có việc gì, chỉ là mơ thấy giấc mơ không quá tốt.”

Dứt lời nhắm mắt lại, giữa hàng lông mày lộ ra một tia mệt mỏi, nàng lại nằm xuống ghế, hơi nghiêng đầu, mái tóc màu đen như thác nước rơi xuống, chỉ có một ít được búi lên, trâm cài là một trâm gỗ đào, eo thon thả, làn váy tuỳ ý mở ra, hai dải lụa bên hông buông xuống, nhẹ nhàng bay nhẹ theo gió.

Gió thổi nhẹ chiếc mành, lộ ra dung nhan của nàng, da thịt trắng nõn giống như sứ trắng loại tốt nhất, không trang điểm, thuần khiết sạch sẽ, không tính là vẻ đẹp khuynh đảo chúng sinh, tuyệt thế khuynh thành, nhưng vẫn có nét quyến rũ riêng, lông mi dày như vẽ, ngũ quan nhỏ nhắn tinh tế, ánh mắt ôn nhu, mang theo vài phần thiếu nữ ngây thơ, nhìn rất đáng yêu.

Vi Tuyết cụp mắt xuống, xoay người đi pha một ấm trà.

Thật xa đã có thể ngửi thấy mùi, là trà an thần.

Mục Cửu mở mắt ra, trên mặt mang theo nụ cười nhạt: “Em có tâm rồi, em làm việc của mình đi.”

Vi Tuyết gật đầu xoay người rời đi, Mục Cửu ngồi thẳng người đi đến mép giường, đã lâu rồi nàng không còn gặp ác mộng.

Hiệu quả của trà an thần rất tốt, chỉ trong chốc lát, tâm trạng tốt lên khá nhiều, một tay đỡ đầu, một tay lười biếng châm trà cho mình, cả người lộ ra vẻ lười biếng tuỳ ý.

Lông mi nhỏ dài hơi chớp chớp, đôi mắt sáng như lưu ly phản chiếu ánh mặt trời ngoài cửa sổ, giống như hai viên ngọc phát sáng, chớp nhẹ, mang theo một chút sương mù, khiến người ta khó có thể nhìn xuyên qua màu sắc trong mắt.



Giữa giờ Dậu, mặt trời lặn về phía Tây, màn đêm buông xuống, kinh thành phồn hoa, đèn đuốc rực rỡ sáng lên, ngàn vạn ngọn đèn như trang điểm cho bóng đêm, sáng như bầu trời đầy sao.

Ban đêm nơi phồn hoa nhất chính là hoa phố tửu lâu, những cô nương ở Hồng Lâu trang điểm xinh đẹp đứng ở lan can dựa vào lan can đung đưa chiếc khăn tay trong gió, nhiệt tình mời chào khách nhân.

Cuối đường phố phồn hoa, có một hoa lâu cao khoảng năm lầu, khác hoàn toàn với hoa lâu diễm tục bên cạnh, nơi này lấy màu xanh nhạt làm màu sắc chủ đạo trông vô cùng trang nhã.

Phong Nguyệt lâu.

Chỉ nói phong nguyệt, không liên quan đến phong trần, tất cả con hát ở đây đều bán nghệ không bán thân, có nam có nữ, cầm kỳ thi hoạ, thơ từ ca phú, vũ đạo, hí khúc, kể chuyện, cái gì cần cũng có.

Ngươi muốn nói chuyện trên trời dưới đất, hay là thưởng thức tài nghệ đều có thể, nhưng nếu động tay động chân, vậy thật xin lỗi, tên của ngươi sẽ bị dán ở chính đường của Phong Nguyệt lâu ba ngày, bị khách nhân trong thiên hạ cười chê, trừ khi ngươi không cần mặt mũi, nếu không tiến vào Phong Nguyệt lâu đều phải tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghĩa của một quân tử.

Kinh thành có câu nói hình dung về phố phong nguyệt: Say nằm phong nguyệt bàn phong lưu, nửa bước phong lâu cũng hạ lưu.

Bởi vậy Phong Nguyệt lâu này rất được những vương tôn công tử yêu thích, không ít quý tộc đều có hồng nhan tri kỷ ở chỗ này, không tiếc vung tiền chỉ vì nụ cười của giai nhân.

Mỗi tầng của Phong Nguyệt lâu đại biểu cho thân phận, mỗi tầng đại biểu cho tài nghệ và sự nổi tiếng của con hát, tầng cao nhất tất nhiên là nổi tiếng nhất.