Chương 1: Hạ Lan Thiên Vy

"Vâng thưa quý vị chắc chắn bây giờ mọi người đều rất hồi hộp, muốn biết được bên trong tờ giấy trên tay tôi lúc này là tên của nữ diễn viên nào, ngôi vị ảnh hậu năm nay sẽ thuộc về ai đây? Đúng là hồi hộp quá! Tôi phải mở ra ngay mới được... và ngôi vị ảnh hậu năm nay sẽ thuộc về... nữ diễn viên...

" Yến Thu Nguyệt "

" Yến Thu Nguyệt "

Hai âm thanh khác nhau cùng vang lên một lúc nhưng lại đều là tên của một người. Người đó là Yến Thu Nguyệt.

Đương nhiên rồi, không phải Yến Thu Nguyệt thì còn có thể là ai được nữa? Bản thân cô chẳng phải cũng rất rõ ràng ngôi vị ảnh hậu này nhất định sẽ là của Yến Thu Nguyệt rồi hay sao?

Dù không nhìn vào màn hình lớn đang chiếu trực tiếp trên kia, cô cũng có thể biết được rằng Yến Thu Nguyệt bây giờ xinh đẹp, tỏa sáng biết bao dưới ánh đèn vinh quang, sáng chói trên sân khấu, trước sự chứng kiến của tất cả mọi người.

Làm sao có thể không xinh đẹp được đây? Yến Thu Nguyệt cho dù có mặc bộ quần áo đã lỗi thời từ cả chục năm trước thì cũng chẳng ai có thể chê cười cô ta bởi khí chất tiểu thư sang chảnh sinh ra đã có kia - loại khí chất chẳng khác nào vũ khí gϊếŧ người hàng loạt.

Ừ! Chính xác là gϊếŧ người hàng loạt... đặc biệt là đàn ông.

Trên màn hình lúc này vẫn là hình ảnh Yến Thu Nguyệt với nụ cười rạng rỡ đang cảm ơn mọi người, đẹp đến điên đảo nhân tâm.

Cô tựa lưng vào ghế, lắc ly rượu trong tay, khóe môi khẽ nhếch thành một đường cong thật đẹp, ngọt ngào mà đầy quyến rũ. Cô nâng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch rồi lại tiếp tục lấy rượu trong chai, đổ đầy ly, không chút do dự mà uống hết.

Lúc trước cô không biết vì lí do gì người khác lúc buồn lại thích lấy rượu giải sầu rồi cứ uống hết ly này đến ly khác. Chỉ cần uống rượu liền có thể quên đi hết thảy nỗi buồn, quên đi hết thảy mọi phiền muộn hay sao?

Không hề! Lấy rượu giải sầu cái gì chứ? Tất cả đều là lừa người hết, lừa người hết mà thôi.

Cô còn chẳng say nổi nữa kìa.

Hay là cô uống chưa đủ nhỉ? Đúng, nhất định là chưa đủ. Cô bây giờ chẳng phải đang rất tỉnh táo hay sao? Nghĩ rồi Hạ Lan Thiên Vy lại lần nữa cầm ly rượu lên, ngây ngẩn nhìn nhìn dòng chất lỏng màu đỏ tươi tựa như màu máu trong ly. Máu tươi... lại ngọt ngào đến say đắm lòng người.

Đẹp thật đấy, cũng rất ngọt nữa nhưng vì sao cô vẫn tỉnh táo? Tại sao đến bây giờ cô vẫn còn tỉnh táo? Cô không muốn. Ngày hôm nay cô nhất định phải uống say.

Cô đặt mạnh chiếc ly xuống bàn, dòng chất lỏng bên trong sóng sánh.

"Anh lấy cho tôi cái gì vậy? Chẳng giống rượu chút nào. Mau.. Lấy chai khác cho tôi."

Anh chàng Bar tender thấy cô như vậy một chút cũng không đành lòng, nói:

"Tiểu thư à! Cô đã uống nhiều lắm rồi. Cô xem cô cũng uống hết hai chai rồi còn gì. Đây là rượu đấy, không phải nước ngọt đâu!"

"Là rượu sao? Lại ngọt như vậy? Ừm... Khoan đã... Anh nghĩ tôi không uống được rượu sao? Hay nghĩ rằng tôi không đủ tiền để trả cho anh đây?"

Hạ Lan Thiên Vy mở ví, không đếm cũng chẳng thèm nhìn mà lấy hết tiền trong đó đặt lên bàn.

"Lấy rượu! Tôi muốn uống tiếp."

Anh chàng Bar tender nhìn trên mặt bàn, chỉ một cái liếc mắt qua thôi cũng đủ biết giá trị số tiền kia tuyệt đối không nhỏ. Mặc dù đều là tiền mặt nhưng nếu muốn thì với số tiền đó cô đã có thể mua được mấy chai rượu đắt nhất ở đây rồi.

Anh hơi do dự nhìn về phía cô.

Cô đội một chiếc mũ rộng vành màu đen, che gần hết nửa khuôn mặt. Cả chiếc áo khoác trên người cô cũng là màu đen. Nói không thần bí là giả, không quỷ dị cũng là giả nhưng cô gái kiều diễm trước mắt anh kia lại không thể nào giả được.

Dù chỉ nhìn được nửa gương mặt kia nhưng chiếc mũ đen rộng vành ấy vẫn không thể che đi được làn da trắng mịn màng, hai gò má ửng đỏ lên vì say, đôi môi anh đào hồng nhuận, đẹp đến dụ hoặc cùng giọng nói mạnh mẽ, sắc sảo mà vẫn tràn đầy nữ tính.

Ngay cả bộ đồ trên người cô dù cho có kín cổng cao tường đến mấy cũng chẳng thể nào dấu nổi thân hình quyến rũ.

Cô gái này mới thực sự là bông hoa anh túc kịch độc. Đẹp mà chết người như chơi.

Anh dám thề với mười tám đời tổ tông nhà mình, anh chưa bao giờ gặp được bất kì cô gái nào lại đẹp đến như vậy, khí chất đến như vậy.

Bản thân vốn đã thiếu ngôn từ, lúc này lại nhìn cô, anh thực sự nghi ngờ thành tích ngữ văn đáng tự hào của mình trước kia có phải hay không là ăn may mà được điểm cao? Chỉ một từ "đẹp" kia thôi sao có thể đủ để hình dung cô được. Nhưng lại chính là không biết nên miêu tả sao cho phải.

Có lẽ chỉ cần là đàn ông, không, chỉ cần là con người thì đều sẽ bị vẻ đẹp vừa ngây thơ lại vừa quyến rũ đó của cô hấp dẫn ngay từ ánh nhìn đầu tiên.