Chương 42

Hạ Tây Châu rửa tay ngồi xuống bàn.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ cũng rực rỡ.

Lông mày hắn hơi rũ xuống, tựa tiếu phi tiếu, thản nhiên nói: "Thầy Thẩm ăn sáng với tôi thế này, có thể tôi đã hiểu lầm một số chuyện. Họ Hạ tôi cũng không phải người đoan chính gì."

Thẩm Tư Phi nói: "Chuyện gì nên làm cũng đã làm rồi, toàn thân trên dưới của Hạ tổng chỗ nào tôi cũng nhìn qua, còn rất rõ là đằng khác. Đến cùng có phải người đoan chính hay không, chắc chắn không ai rõ hơn tôi đâu."

Hạ Tây Châu chăm chú nhìn anh, ánh mắt không có chút che giấu.

Thẩm Tư Phi càng thêm xác định, lòng anh cũng phức tạp. Dùng nước ấm nấu ếch nhiều năm với Trần Kim như vậy vẫn không được, ở chung với tình địch chưa tới nửa năm, củi khô bốc lửa, đến giường cũng lên luôn rồi.

Mấy năm thanh tâm quả dục, kiên trì không khuất phục trước thiên tính Omega, một khi rung động, hết thảy đều là đút cho chó ăn.

Thẩm Tư Phi nói: "Xin lỗi."

"Tôi vẫn chưa thật sự thích anh đến vậy. Tính tình của tôi không được tốt lắm, cũng rất ít tin tưởng vào người khác, tôi không giống như những Omega khác, rất mâu thuẫn với giới nhà giàu. Vậy nên, Hạ tiên sinh, anh vẫn muốn làm bạn trai của em chứ?"

...

Cả ngày hôm nay Hạ tổng vô cùng vui vẻ hòa nhã.

Lúc mở cuộc họp, có một cổ đông ở bên dưới nhắc đi nhắc lại một vấn đề ba bốn lần, hắn cũng không gắt gỏng cắt lời như trước đây. Xem ra là có chuyện vô cùng tốt.

Cuộc họp kết thúc, Hạ Tây Châu gọi Tôn Vi Giai đến, đưa điện thoại cho cô với vẻ mặt nghiêm túc, hỏi: "Cô thấy thỏ con và chuột hamster, con nào dễ thương hơn?"

Tôn Vi Giai: ???

Buổi chiều, khi Thẩm Tư Phi trở về, anh nhận được hai hộp giấy lớn, nhìn thấy tin nhắn của Hạ Tây Châu trên điện thoại: Tôi mua một ít đồ, em nhận được thì mở ra xem thử đi.

Tại sao lại muốn mình mở nó?

Thẩm Tư Phi đặt đồ ăn đã mua về xuống, xoa xoa tay, mở ra nhìn, phát hiện bên trong có hai con búp bê lớn, một con thỏ bông màu hồng và một con chuột hamster màu xám. Hai con búp bê cao đến ngang ngực anh, sờ sờ cảm thấy vô cùng mềm mại, cảm giác rất tốt.

Anh không khỏi mỉm cười, Hạ tổng tặng đồ cho người khác cũng phải mới lạ.

Thẩm Tư Phi gửi tin nhắn cho hắn: Em làm bữa tối, anh nhớ về ăn cơm.

Sắc trời còn chưa tối, người cuồng công việc và luôn tăng ca đến tận khuya, Hạ tổng, lần đầu tiên cầm lấy chìa khóa xe ra về trước giờ tan làm.

Đã lâu rồi Thẩm Tư Phi không vào bếp, cảm thấy không quen tay cho lắm, nếm thử một chút, xác nhận tay nghề của bản thân cũng không bị thụt lùi quá nhiều mới tắt bếp dọn ra bàn.

Tiếng mở cửa ở bên ngoài vọng vào.

Thẩm Tư Phi ló đầu ra khỏi phòng bếp: "Sao hôm nay anh tan làm sớm vậy?"

Hạ Tây Châu cảm giác hơi kỳ lạ: "Sao hôm nay em lại có hứng xuống bếp nấu ăn vậy?"

Thẩm Tư Phi nói: "Chắc là vì như vậy có vẻ giống một người bạn trai hơn."

Hình như đây là lần đầu tiên trong nhà có mùi khói lửa.

Thẩm Tư Phi có hơi lo lắng hỏi hắn có hợp khẩu vị không, Hạ Tây Châu nếm thử lần lượt từng món, cảm thấy món củ sen ngâm có lẽ hơi chua quá rồi, Thẩm Tư Phi nở một nụ cười cứng ngắc: "Chắc do tay em run quá nên đổ giấm hơi nhiều."

Gần đây anh ăn uống rất được, ăn cũng ngon miệng, nhưng mà khẩu vị rất khác với trước kia.

Thẩm Tư Phi dời lực chú ý: "Đồ hôm nay anh tặng em em để hết vào phòng rồi, thỏ con và chuột hamster rất đáng yêu. Hạ tổng, anh cũng thích chúng à?"

Hạ Tây Châu lắc đầu: "Sao em lại thích những thứ này?"

Thẩm Tư Phi: "Khi còn bé, bệnh mẹ em tái phát, không ai ngủ cùng em nên đành ôm búp bê mẹ tặng đi ngủ. Trên đó vẫn còn sót lại tin tức tố của bà ấy, em sẽ cảm giác được bà ấy vẫn ở bên cạnh mình. Có phải rất ấu trĩ không?"

Hạ Tây Châu nói: "Không có."

Không cần an ủi, hai người bọn họ thuở nhỏ đều thiếu thốn tình thương của cha mẹ. Thẩm Tư Phi coi như là may mắn hơn hắn rất nhiều, tuy rằng bị bạo lực lạnh* ở nhà họ Thẩm, nhưng ít ra anh không phải lo lắng về mặt kinh tế.

*Bạo lực lạnh (冷暴力): là một loại bạo lực, biểu hiện của nó phần lớn là thờ ơ, khinh thường, nể nang, xa lánh, thờ ơ, khiến người khác bị xâm phạm, tổn thương về tinh thần và tâm lý (Theo Baidu.)

Năm đó, Hạ Tây Châu hoàn toàn dựa vào sự trợ giúp của chính phủ và công việc bán thời gian của chính mình mới có thể miễn cưỡng sống, cô độc như sói con, lại phải tự mình cố gắng vươn lên.

Thẩm Tư Phi thừa nhận nếu mình ở trong hoàn cảnh của Hạ Tây Châu, anh hoàn toàn không giữ được sự bình tĩnh và kiên trì đó, có khi đã khuất phục trước cuộc sống gian khổ, chứ đừng nói là trở thành một người xuất sắc, chỉ cần sống mà giữ được tôn nghiêm đã là rất khó rồi. Anh vừa đau lòng vừa nể phục.

Thức ăn trên bàn đã bị quét sạch hơn phân nửa.

Thẩm Tư Phi nói: "Đột nhiên em nhớ ra, cũng đã vài ngày rồi, hẳn là Dư Minh Viễn cũng đã hết hy vọng, ngày mốt em rảnh, chúng ta có thể đến gặp gã."

Hạ Tây Châu dừng lại một chút: "Vậy nếu Dư Minh Viễn vẫn không từ bỏ thì sao? Vẫn còn chặn ở cửa nhà em thì sao?"

"Vậy hai ngày nay em sẽ nghĩ cách xử lý", Thẩm Tư Phi nói: "A, đối phó với một tên lưu manh như gã, chắc chỉ có lừa gạt, lừa thể xác, lừa tinh thần, phải cặn bã hơn gã mới được nhỉ?"

Sắc mặt Hạ Tây Châu tối sầm lại, giọng nghiêm túc: "Em không được phép mạo hiểm nữa."

Thẩm Tư Phi cười, lắc đầu: "Em chỉ nói thế thôi. Em sẽ khiếu nại thẳng tới Hiệp hội bảo vệ Quyền lợi Omega. Bây giờ em có bạn trai rồi, hành vi của Dư Minh Viễn cũng cấu thành hành vi quấy rối."

Hà Tây Châu thú nhận: "Anh đã sắp xếp cho gã đến một nơi từ lâu rồi, gã ở đó thân mình còn lo chưa xong. Anh lo là gã còn có đồng bọn ở phía sau âm thầm giúp đỡ, sau ngày đánh nhau ở cổng trường các em, gã bị ba mình cấm cửa."

Thẩm Tư Phi ngớ ra: "Sau đó gã chạy thoát nhưng bị anh bắt lại?"

Hạ Tây Châu rủ mắt xuống: "Gã vẫn luôn loanh quanh ở trường học, sớm muộn gì cũng sẽ tìm thấy em", điều hắn kiêng kị nhất chính là có người nhìn chằm chằm vào đồ ăn trên đĩa của mình.

Mạch suy nghĩ của Thẩm Tư Phi xoay chuyển rất nhanh: "Hôm đó là anh ra mặt thay em, hay là sau khi em đến đây?"

Hạ Tây Châu không lên tiếng, đôi mắt trở nên âm trầm sâu xa.

Thẩm Tư Phi phì cười, xem ra anh thật sự đã trúng kế, ngay từ đầu người này đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi, nhưng anh cũng không có vẻ gì là tức giận. Im lặng chốc lát, anh nói: "Vậy anh đưa em đi gặp gã, xem thử ốc còn không mang nổi mình ốc là như thế nào."

Hạ Tây Châu ngẩng đầu : "Chỗ đó hơi xa, mất khoảng một tiếng đi xe."

Thẩm Tư Phi nói: "Vậy thì ba ngày sau đi, ngày kia em sẽ mang một ít đồ từ nhà cũ sang đây. Hạ tổng, anh không ngại nếu em chuyển đến đây sống chứ?"

Đôi mắt Hạ Tây Châu sáng lên: "Đương nhiên là không ngại rồi."

Ăn cơm tối xong, Thẩm Tư Phi đứng dậy, nói: "Người nấu cơm không rửa bát, đây là quy củ."

Hạ Tây Châu từng làm việc bán thời gian khi còn đi học và cũng kiêm luôn việc rửa bát, nhưng hắn không ngờ rằng sẽ phải làm lại công việc đó vào lúc này.

Đợi hắn rửa xong, Thẩm Tư Phi đang dựa vào quầy bar nghịch điện thoại, anh xoay người: "Muốn thưởng."

Hắn cúi đầu hôn vào trán anh một cái.

Hai người đứng quá gần, Thẩm Tư Phi cảm thấy trán mình như có lông vũ phất qua, mười ngón tay đan vào nhau, Hạ Tây Châu nửa ôm anh ngồi trên ghế cao, thở dài: "Sao em lại gầy thế này."

Dáng người Thẩm Tư Phi vốn đã gầy, nay bận rộn cả tháng trời, hình như rơi rớt không ít thịt rồi.

Thẩm Tư Phi thở dài: "Nuôi cả kỳ nghỉ hè là mập lên thôi, đến lúc đó có tập thể dục cũng không thể trở lại như bây giờ được."

Hạ Tây Châu xoay người, lấy trong ngăn kéo ra một cái thẻ đưa cho anh: "Gần đây có một phòng tập thể hình, còn có bể bơi trong nhà, có tấm thẻ này em có thể tự do ra vào đó. Hoặc là em có thể chạy bộ với tôi vào buổi sáng. Rèn luyện thật tốt mới có thể có một cơ thể cường tráng được."

Hạ tổng còn nói rất nghiêm túc, ánh mắt cũng vô cùng chân thành.

Thẩm Tư Phi: "..."

Bây giờ anh có thể xác nhận, Hạ Tây Châu thật sự không biết gì hết.

Thẩm Tư Phi cầm thẻ tập thể hình cất vào ngăn kéo.

Dù đã sống chung và xác nhận mối quan hệ, nhưng hai người vẫn ngủ riêng.

Thẩm Tư Phi tắm rửa xong, anh sờ lên bụng của mình, nó vẫn bằng phẳng như không có chuyện gì. Hơn nữa cũng chưa có phản ứng gì, Hạ Tây Châu rất khó phát hiện được.

...

Sau khi môn thi cuối cùng kết thúc, Trương Tiểu Văn cố ý đợi dòng người tản bớt đi đôi chút mới từ địa điểm thi trở về phòng học, giữa đường cậu ấy bất ngờ bị một cô nàng chặn lại.

Trên người cô gái này không có mùi tin tức tố, có lẽ là Beta, bạn gái đỏ mặt, vẻ mặt cực kỳ ngại ngùng, giọng nói mềm mại: "Xin chào, cho...cho hỏi cậu có phải là Trương Tiểu Văn không?"

Trương Tiểu Văn hiểu cô nàng muốn nói gì, một lúc sau quả nhiên cậu ấy bị nhét thư tình vào tay: "Tớ...tớ thích cậu!"

Từ nhỏ đến giờ, hình như mùa tốt nghiệp nào cậu ấy cũng nhận được lời tỏ tình.

Trương Tiểu Văn từ nhỏ đã thuộc hàng top, điểm số cũng không tệ, vì sở hữu vóc người cao ráo, vai rộng eo hẹp, chân dài, gương mặt điển trai nên được rất nhiều cô gái theo đuổi, Omega nam cũng có. Nhưng cậu ấy lại chẳng thích ai cả, người nào tỏ tình với cậu ấy đều sẽ bị từ chối.

Trương Tiểu Văn cúi đầu nhìn cô nàng, khuôn mặt cân đối xinh đẹp, là người ở lớp bên cạnh, thành tích học tập cũng không tệ, còn có một nụ cười tỏa nắng. Cậu ấy cũng có tiếp xúc vài lần trong các hoạt động của câu lạc bộ, tính tình cũng tốt, lịch sự, thân thiện lại tốt bụng.

Nhưng cậu ấy lại không có cảm giác gì.

Vẻ mặt của cô nàng lập tức trở nên rất bối rối, trông rất đau lòng.

"Tôi thật sự xin lỗi", Trương Tiểu Văn xoay lưng rời đi, trong phòng học đã có không ít bạn học, cách rất xa cũng nghe được tiếng ồn.

Khi Trương Tiểu Văn đến, Thẩm Tư Phi cũng vừa đi đến, anh vẫy tay: "Sao em về muộn vậy? Thi xong rồi, hôm nay là có thể về, em không cần vội chuyển đồ ở ký túc xá. Hai mươi ngày nữa sẽ có kết quả, ngày 28 nhớ quay về trường báo nguyện vọng, đừng quên đó."

Anh thay mặt giáo viên chủ nhiệm dặn dò lại, vừa nãy Trương Tiểu Văn không có mặt.

Trương Tiểu Văn cao hơn cả anh, nên cậu ấy cúi đầu nhìn anh, nhìn mái tóc đen mềm mại, gương mặt rồi đến sống mũi của thầy Thẩm, nghĩ đến cảnh anh lên lớp, lúc được nói chuyện một mình với anh, cậu ấy bỗng nhiên nói: "Thầy Thẩm, em có thể ôm thầy một cái không?"

Thẩm Tư Phi thất thần, còn chưa kịp bình tĩnh thì đã bị ôm chặt lấy.

Trên người của người này có tin tức tố Alpha xa lạ mang theo địch ý, Trương Tiểu Văn nhíu mày.

Thẩm Tư Phi lo lắng hỏi: "Làm bài không tốt hả? Khó quá sao?"

Bên kia, lớp trưởng lớp ngữ văn đi đến, đáng thương nói: "Thầy Thẩm, em cũng muốn ôm một cái. Môn toán của em xong đời rồi."

Thẩm Tư Phi: "..."

Một đám thay phiên nhau ôm cũng không được. Giáo viên chủ nhiệm lớp làm xong việc vừa lúc đi tới: "Thầy Thẩm, hiệu trưởng Lưu đang tìm thầy, thầy đến văn phòng của thầy ấy đi."

Thẩm Tư Phi chuồn lẹ.

Hiệu trưởng Lưu không già lắm, nghe thấy tiếng gõ cửa, nói: "Mời vào."

Nhìn thấy người tới, ông ta lấy phong thư từ trong ngăn kéo ra: "Thầy Thẩm, mở ra xem đi."

Thẩm Tư Phi nghi ngờ mở ra, đó là thư mời đi trao đổi ở nước ngoài, kèm theo đơn đăng ký. Anh sửng sốt nhìn hiệu trưởng Lưu: "Đây là cái gì?"

Hiệu trưởng Lưu đứng lên nói: "Một dự án trao đổi rất hiếm hoi ở nước ngoài, tôi đã xem qua rồi, điều kiện của cậu thỏa mãn, thời gian là ba tháng, sau khi hoàn thành nó cậu có thể có nhiều cơ hội tốt hơn trong tương lai."

Dạy học đơn thuần không thể làm cho trình độ chuyên ngành cao hơn.

Hiệu trưởng Lưu cũng có ý muốn bồi dưỡng cho những người trẻ tuổi. Ông ta nói: "Một tháng để chuẩn bị, tháng sau sẽ xuất phát, học kì sau cậu không lên lớp được nhưng lương của cậu thì vẫn sẽ được nhận. Nếu có thể, tôi hy vọng cậu có thể nắm chắc cơ hội này."

Thẩm Tư Phi im lặng, thật ra anh không quá hứng thú với nghề giáo viên này, anh thích tinh thần có chí tiến thủ, bồng bột của những đứa trẻ, anh cảm thấy khi còn bé mình không có người kiên nhẫn chỉ bảo, cho nên, học sinh trung học thích hợp hơn hơn và trở thành giáo viên trung học.

Thật ra anh không có tham vọng gì cả, nhưng lại cảm thấy mình thẳng thắn từ chối sẽ phụ lòng tốt của thầy hiệu trưởng.

Hiệu trưởng thấy anh do dự thì nói tiếp: "Hay là vậy đi, dù sao cũng không vội, cậu cầm lấy nó rồi về cân nhắc một chút."