Tình Nghịch

8.77/10 trên tổng số 22 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nhân vật: An x Phương, phối hợp diễn: Tuyết, Khải, Kate, Linh, My,... Độ dài: 90 chương chính văn; ngoại truyện
Xem Thêm

Chương 1
Hơn một giờ sáng nhưng khoa cấp cứu của bệnh viện C vẫn bận rộn. Bác sĩ trực ca cùng y tá luôn không ngớt tay sơ cứu, cấp cứu cho bệnh nhân. Đa số những bệnh nhân được chuyển đến đều là vì tai nạn giao thông, hoặc chính là do ẩu đả đánh nhau, số ít còn lại mới rơi vào nguyên nhân khác.

Tối nay chính là ca trực của An, nàng vừa mới cấp cứu xong cho một bệnh nhân bị va chạm mạnh do tông xe. Não của bệnh nhân này bị chấn thương nặng, cũng không biết là có thể qua khỏi được hay không. Nhưng An biết mình đã cố hết sức.

An chọn ngành bác sĩ mà không đi theo nghiệp của mẹ mình là làm kinh doanh. Lý do vì sao thì không ai biết, ngoại trừ nàng, và nàng đã giấu kín trong lòng, không muốn chia sẻ với ai. Đó là vì lần kia, lúc nàng được hơn mười tuổi, nàng tận mắt chứng kiến bà ngoại nàng yêu thương mất đi, nàng là đau lòng, là bất lực, nhưng lại giúp được gì, trơ mắt nhìn người bà rời khỏi nàng, rời khỏi mẹ nàng. Nàng từ đó quyết tâm cố gắng, học thật giỏi để sau này có thể trở thành bác sĩ, chữa được bệnh cho người thân yêu của nàng. Hoặc giả như không thể chữa được, cũng có thể giúp được chút ít gì đó mà không phải là chỉ bất lực đứng nhìn mọi thứ diễn ra.

Một chị y tá đến bên cạnh nhìn An đang trầm ngâm, chị khẽ hỏi

"Bác sĩ An, em có muốn uống chút cà phê không? Chị giúp em pha"

An mỉm cười quay lại nhìn chị y tá. Chị tên Thu, tính tình chị cũng luôn dịu dàng, nhẹ nhàng như chính tên của chị. Tối nay lại được chung ca trực với chị, cả hai cũng thường xuyên trùng ca trực với nhau. Có thể nói là phối hợp ăn ý. An gật đầu "Chị cho em một ly, cảm ơn chị"

Thu phất tay với An, tỏ ý không có gì. Chị là sẵn tiện pha cho mình nên mới hỏi nàng có muốn uống không, cũng không phải chủ động muốn đi pha cho nàng, nàng rõ ràng không cần khách sáo đến vậy.

An sau khi tốt nghiệp ở trường đại học, liền được nhận vào bệnh viện C làm bác sĩ, nàng làm việc ở đây một năm thì bắt đầu thực tập để trở thành bác sĩ chuyên khoa 1, có người nói nàng là đi cửa sau mới được thu nhận vào bệnh viện và được đánh giá tốt, từ đó mà thuận lợi cho việc học chuyên sâu của nàng. Bởi nàng chính là học trò cưng của viện trưởng bệnh viện. Nhưng là không ai biết nàng vào bệnh viện cũng không nói với thầy của mình, nàng là nhờ năng lực bản thân mới được nhận vào. Nàng không tiện đi giải thích với tất cả lời đồn, cũng không muốn đi giải thích. Nàng luôn quan niệm, thanh giả tự thanh. Chỉ cần nàng không có làm thì nàng không sợ gì cả.

Nghe tiếng còi xe cấp cứu, An vội vàng chạy lại cổng, mỗi bận nghe âm thanh này, An luôn trong trạng thái chuẩn bị sẵn sàng hành động một cách cao độ. Lại thêm một người nữa gặp chuyện không may. Nhưng là lúc này cũng không phải lúc nàng than ngắn thở dài. Nàng cần thanh tỉnh để giải quyết nhanh tình trạng nguy cấp này.

Người được đưa đến là một cô gái, trạc chừng hai mươi tuổi, trên trán là một vết rách da khá lớn, máu lại sắp khô, còn có những vết bầm trên mặt, trên tay, hiện tại đang ngất đi. An cùng phụ giúp với những người khác, đẩy nhanh bệnh nhân vào phòng cấp cứu. Mất một lúc lâu sau An mới giúp cô gái xử lý xong vết rách da trên trán. Nếu loại bỏ đi những vết bầm trên mặt, có thể nhìn ra được cô gái này là một cô gái thanh tú, xinh đẹp. Chỉ là... An phát hiện vùng âʍ ɦộ của cô gái đang sưng tấy, chứng tỏ đã bị tổn thương. An có phần nghi hoặc, đây là nói cô gái bị cưỡng bức mới ra nông nỗi này sao. Một y tá cùng trực với An hỏi đề nghị nên báo án. Nhưng An lắc đầu, phải đợi cô gái tỉnh dậy đã. An còn có phần lo lắng cho cô gái, là con gái ai lại không sợ trên mặt để lại vết sẹo, không biết sau khi tỉnh dậy, cô gái này sẽ phản ứng thế nào. Nàng cũng không biết tại sao một cô gái nhỏ nhắn lại có thể chịu tổn thương đến mức này. An khẽ lắc đầu, nàng thực không hiểu nổi xã hội bây giờ. Có lẽ từ nhỏ nàng đã được nuôi nấng, bảo bọc trong môi trường tốt nên nàng không thể hiểu được.

An trở về bàn trực của mình thì thấy ly cà phê đã an vị ở đó, nàng ngó nghiêng để tìm chị Thu cảm ơn nhưng dường như chị cũng đang bận việc, không có ở đây. An lật tiếp quyển sách đang đọc dở lúc nãy. Thói quen của An chính là vậy, lúc rảnh rỗi thường đọc thêm vài quyển sách y học. Và rõ ràng thói quen này giúp An không ít từ trong thi cử đến ứng phó với những tình huống thực tế.

Tuy nhiên lần này nàng lại không được tập trung, ngồi được một lúc thì lại đứng dậy, đi lại chỗ giường bệnh của cô gái lúc nãy. An không rõ mình là vì sao, nàng cũng cảm thấy mình quan tâm cô gái hơn mức bình thường. Hẳn vì nàng cũng là con gái, nhìn thấy một cô gái bị đối xử như vậy, đồng cảm là chuyện bình thường.

Phương tỉnh dậy, nàng cảm thấy cơ thể mình mệt mỏi rã rời. Cảm giác đau đớn trên cơ thể truyền đến khiến gương mặt thanh tú trở nên nhăn nhó. Nàng mở mắt ra nhìn xung quanh, mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi, âm thanh ồn ào, có tiếng nói, có tiếng khóc, có những tiếng hỗn tạp khác. Phương lúc này đã biết mình đang ở trong bệnh viện. Nàng không rõ ai đã giúp gọi cấp cứu, để đưa nàng vào đây, nhưng chắc không phải người kia. Khải sẽ không giúp cô gọi cấp cứu, chính anh cũng chưa chắc đủ tỉnh táo mà nhận ra tình trạng tồi tệ của nàng lúc nãy.

Nàng nằm trên giường bệnh đợi bác sĩ đến kiểm tra cho mình, không lâu sau quả nhiên có bác sĩ đến, nghe bác sĩ nói nàng mới biết tình trạng của mình cũng không phải là quá nặng. Ngoài trên trán phải khâu vài mũi thì thương tích trên người cũng không lớn lắm. Nhưng là bác sĩ cũng nói nàng có chút suy nhược, hơn nữa, chỗ kia của nàng cũng bị tổn thương, nếu không muốn nơi đó trở nên tệ hơn thì nàng cần hạn chế quan hệ.

Nàng chua xót nghĩ, nàng có thể nghỉ ngơi sao, nàng ngay cả giấc ngủ nàng còn thấy thiếu nữa là. Còn chuyện kia, hạn chế ư, nàng cũng không thể chính mình quyết định được.

Vị bác sĩ kia nói xong bệnh trạng của nàng vẫn chưa chịu đi ra ngoài, lại kéo ghế ngồi xuống nhìn nàng, ý như có chuyện muốn nói thì phải. Phương có vẻ khó hiểu, hiện giờ bác sĩ tốt tới mức này sao, hay phải nói họ rảnh rỗi tới mức này sao, nếu tình trạng bệnh không có gì thì thôi đi, có gì phải nói với nhau đâu nhỉ.

An cũng không phải người thường xuyên trò chuyện riêng với bệnh nhân, nhưng cô gái này quả thật khiến nàng thấy thương cảm.

"Còn chuyện gì nữa sao bác sĩ? Là viện phí đúng không? Bác sĩ yên tâm, sáng mai tôi sẽ đi nộp đầy đủ"

Cô gái trước mặt An không lạnh không nhạt nói với An. An không hiểu cô gái này căn cứ vào đâu có thể ngay khi nàng chưa lên tiếng lại nghĩ nàng nói đến viện phí này nọ. Là do cô gái này nhìn đời quá u ám nên không nhìn ra được đâu là quan tâm sao.

Nhưng chính An cũng thấy mình lạ, nếu là một ai khác, nàng đã không thèm liếc mắt nhìn đến, nói gì đến việc bị lạnh lùng nói chuyện mà còn phải nhẫn nhịn.

"Đừng hiểu lầm. Tôi chỉ là muốn hỏi em có cần báo cho gia đình hay không. Trên người em không có điện thoại, cũng không có người nhà theo cùng. Vết thương trên người em rõ ràng chính là...." An suy nghĩ phải tìm từ gì cho cô gái trước mặt không thấy bi thương khi nhớ lại chuyện kia. Lấy suy nghĩ của bất kì cô gái bình thường nào thì bị cường là chuyện cực kì khủng khϊếp, nói gì đến mức phải đi cấp cứu thế này. Nhưng ngoài dự kiến của An, cô gái cười khẩy.

"Bác sĩ nghĩ là bị cưỡng bức đúng không? Không phải. Nhưng cũng phải cảm ơn bác sĩ quan tâm. Sáng mai sau khi thanh toán viện phí xong là có thể về rồi đúng không? Cũng không cần gọi người nhà làm gì"

An nghẹn lời. Nàng thực không hiểu được logic của nàng, không hiểu được lập luận của nàng, càng không hiểu nỗi suy nghĩ của nàng. Là có chuyện gì xảy ra với cô gái trước mặt hay sao mới khiến cách nói chuyện đáng lẽ không nên có ở một người trẻ như nàng, lại có thể xuất hiện như vậy.

"Được rồi, nêu vậy thì em trước nghỉ ngơi. Sáng mai sẽ có người đến khám lại cho em mới có thể quyết định em có phải nhập viện hay sẽ được cho về"

Trước khi ra ngoài, An hơi nhíu mày, hỏi một câu cuối "Em còn đang đi học?"

Phương ngạc nhiên, nàng không biết rốt cuộc vị bác sĩ này muốn gì. Hơn nữa, nhìn bộ dạng nàng lúc này còn giống người đang đi học hay sao. "Bác sĩ thấy giống sao?"

"Tôi thấy em còn trẻ nên đoán như vậy. Không rõ chuyện gì xảy ra với em, nhưng là, cuộc sống cũng không phải u ám như em nghĩ. Chỉ cần em chịu thay đổi cách nghĩ của mình"

An nói xong thì trở ra, nàng cảm thấy tối nay nàng quan tâm quá mức tới cô gái này. Nàng vẫn là cần phải điều chỉnh lại chính mình.

May mắn là ngoại trừ ca của cô gái vừa rồi, đến lúc hết ca trực của An, không có thêm bệnh nhân nào nữa. Có người đến thay ca, An cười chào vị bác sĩ kia. Nàng đi trở ra, đồng thời mang theo ly cà phê đã trống rỗng để rửa. Lúc này điện thoại An vang lên, không cần nhìn cũng biết người gọi cho mình là ai.

"Mẹ, con mới xong ca trực, đang ra bãi giữ xe, chuẩn bị về nhà" An nhấc máy lên là báo cáo tình hình cho mẹ mình biết. An thực ra có đến hai người mẹ, đều là mẹ nuôi cả, An cũng có một người ba, nhưng cũng là ba nuôi. An lúc mới lớn cũng từng có giai đoạn bốc đồng, muốn tìm hiểu về ba mẹ ruột của mình. Lần đó nàng đã khiến hai người mẹ của mình đau lòng. Họ tuy không phải mẹ ruột của nàng nhưng đã dành cho nàng tất cả tình thương yêu của họ. Nhưng khi nhìn thấy nàng nằng nặc muốn tìm ba mẹ ruột, hai người mẹ lại trở nên bất lực, chua xót. An còn nhớ rõ khoảng thời gian lúc đó, có một đêm nàng không ngủ được, trong phòng lại hết nước nên nàng phải đi ra ngoài, xuống bếp lấy nước. Nàng đi ngang phòng của hai mẹ, nghe được bên trong còn tiếng động nên nàng dừng lại. Thanh âm bên trong một là khóc, một là dỗ. Mẹ My của nàng đang khóc vì chuyện của nàng, còn mẹ Linh hẳn đang bên cạnh dỗ dành. Nàng nghe được một lúc mới đi lấy nước rồi trở về phòng. Một đêm đó nàng không ngủ, sáng dậy nàng đã trước mặt hai mẹ, xin lỗi hai người. Từ đó về sau An cũng không bao giờ nhắc đến ba mẹ ruột của mình.

Hẳn là giờ này mẹ Linh của nàng đang chuẩn bị bữa sáng, còn mẹ My ngồi trên bàn, chuẩn bị đợi ăn sáng, cũng chuẩn bị đến công ty. Không khí đó khiến An luôn cảm thấy ấm áp mỗi khi nghĩ đến. Nàng có một phòng ở kí túc xá cho bác sĩ ở gần bệnh viện nhưng An luôn chọn trở về nhà sau ca trực.

"Được rồi, con trên đường cẩn thận, à sáng nay có món cháo con thích" An lại nghe loáng thoáng có thêm một tiếng nói chen vào. An phì cười, mẹ Linh lại giả vờ ganh tỵ.

"Dạ, mẹ cúp máy đi, dỗ mẹ Linh kìa, con đi lấy xe. Bye mẹ"

An thong thả mà trở về. Nàng không phải không muốn về nhà nhanh chóng, tắm rửa rồi thẳng lên giường ngủ một phen. Nàng là sợ hai người mẹ của nàng dò hỏi. Cũng không biết là hai người quá quan tâm nàng hay vốn tính hai người tinh ý, có thể canh chừng thời gian nàng từ bệnh viện về nhà khít khao. Đến mức khi nào nàng có phần tăng tốc về hoặc có việc trì hoãn một chút, liền bị lôi ra hỏi lí do.

Mẹ My chính là lo lắng an toàn của nàng.

Còn mẹ Linh chính là bát quái, muốn dò xem nàng có đang quen ai không. Có phải vì hẹn người kia mà về trễ hoặc có phải vì giận người kia mà bỏ về sớm.

Mỗi lượt như vậy nàng chỉ có thể lắc đầu cười khổ, đưa mắt cầu cứu mẹ My. Nhắc đến thì phải nói, hai người mẹ của nàng mỗi người một tính, lại có thể hỗ trợ lẫn nhau chu toàn việc trong nhà lẫn việc công ty, tuy nhiên, cũng cùng là mẹ của nàng thì tuyệt nhiên trong nhà người có quyền hành lớn hơn là mẹ My. An vẫn thường hay phì cười mỗi khi nhìn mẹ Linh của mình thu móng vuốt, khép nép trước mặt mẹ My.

Dừng xe trước cửa, An thấy ngoài xe của nhà, còn có thêm một chiếc xe khác. Cũng không quá xa lạ với An, chỉ là không biết có việc gì, cậu Trí lại tìm đến mẹ Linh sớm như vậy.

Mở cửa bước vào nhà, như An đoán, cậu mợ nàng đang ngồi trên sofa ở phòng khách, nói chuyện với mẹ Linh. Không khí không được tốt thì phải, nàng khẽ chào hỏi rồi đi tìm mẹ My.

"Mẹ, cậu qua có chuyện gì vậy, nhìn mẹ Linh căng thẳng quá" gần như ở nhà, nàng chẳng bao giờ bắt gặp mẹ mình khó chịu. Chỉ đôi lần cậu sang thì sắc mặt của mẹ nàng mới không tốt.

"Cậu con sang còn chuyện gì nữa ngoài chuyện của ông ngoại, khụ, chuyện của ông Thái" nghe mẹ nói An cũng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Nàng cũng lờ mờ nhận ra giữa mẹ Linh của nàng với ông ngoại, không, ông Thái gì đó có khúc mắc mà cậu Trí của nàng là người chịu trách nhiệm làm cầu nối giữa cả hai. Thấy An còn đứng đó chưa có ý định rời khỏi, mẹ My của nàng nhắc nhở "Con trước đi tắm rồi ăn sáng, chuyện này ngay cả mẹ cũng không can thiệp được. Vẫn là để mẹ Linh của con tự xử lý. Có khó chịu thì chúng ta vẫn mặc kệ. Cái tính cố chấp đánh chết cũng không bỏ"

"Ha, mẹ nỡ sao" An tặng cho mẹ nàng vài từ rồi nhanh chóng đi. Nàng không phải người lạ, mới đến ở trong nhà, không hiểu được hai người mẹ của nàng có bao nhiêu tình cảm dành cho nhau.

Sáng ra, Phương mượn điện thoại gọi nhờ cho một người bạn, nhờ người kia đến giúp mình thanh toán viện phí. Ai bảo nàng tối qua vào viện không mang theo gì ngoài tấm thân bị đánh nát kia. Đợi người bạn kia thanh toán xong tiền viện phí, liền cùng người bạn rời khỏi bệnh viện. Bác sĩ nói nàng nên ở lại theo dõi ít bữa, nhưng nàng có thể sao. Cho dù nàng muốn, thì cũng không thể ở lại.

"Lại bị thằng kia đánh nữa phải không?" Phương đội mũ bảo hiểm, ngồi lên xe người bạn kia, thì lập tức thanh âm truyền đến.

Thằng kia trong lời của cô bạn nàng chính là Khải, người yêu của nàng. Người từng khiến nàng vừa yêu vừa hận, nhưng lúc này với hắn, nàng chỉ cảm thấy hết cách. Không nghe được câu trả lời, hiển nhiên yên lặng là thừa nhận "Sao bồ không đi báo công an, tống cổ nó vào tù cho rồi"

"Làm lớn để người nhà biết hết chuyện à? Hơn nữa..." Phương hai năm trước từng là sinh viên của trường đại học kiến trúc, gia đình nàng ở vùng nông thôn. Ở đó lại không có mấy ai được học nhiều như nàng, nên nàng tính ra là một niềm tự hào lớn của ba mẹ nàng. Nhưng là, sự thật nàng mấy năm nay ở thành phố xa hoa này, chỉ hoàn thành được chương trình học của năm đầu tiên, sau đó vì một biến cố, cuộc đời nàng rẽ hướng. Nàng thế nhưng lại không nói với gia đình chuyện này, nên hai năm nay không một ai biết chuyện nàng không còn đi học, mà đã bôn thân ra đời đi làm.

"Mệt bồ, hơn nữa nó từng giúp đỡ bồ chứ gì, tại bồ mà nó mới như vậy chứ gì. Bồ cứ dung túng nó như vậy, có ngày nó vì lên cơn nghiện, gϊếŧ bồ không chừng"

Phương đã nghĩ tới chuyện này chứ không phải là không, nhưng nàng cũng nghĩ, nếu một ngày bị Khải gϊếŧ chết, có lẽ cũng là một cách giải thoát cho nàng. Nàng thở dài "Được rồi, mình đang đói lắm, bồ đại nhân đại lượng đưa mình đi ăn gì đó được không?"

"Aizzzz, bồ quả thật hết cách, nể bồ đang bệnh, giữ cho chắc, mình chạy nhanh đó"

Phương đưa tay giữ lấy eo người bạn mình, nàng nhắm mắt lại mặc cho bạn nàng đưa về đâu. Ngoài đường rõ ràng là người người đang chào đón một ngày mới bắt đầu, còn nàng thì sao, nàng thì không nhìn ra được đâu là ngày mới.

Thêm Bình Luận