Chương 2: Nàng vẫn tin là mình nằm mơ!

Hạ Dương khoanh tay lơ đãng dựa vào cột gỗ nhìn người nữ nhân thuần thục giặt đồ gần giếng nước. Đó là Tiểu Lạc, nàng ta là người hầu thân cận của nàng, béo mập nói chung được việc thì nàng liền thích.

Theo lời Tiểu Lạc kể lại, nàng là nữ nhi Tể tướng Hạ Bính người nắm phân nửa quyền lực trong triều nhưng điều đó là của mười năm trước khi Dạ gì đấy chưa lên ngôi Hoàng Đế. Hiện tại nói thẳng ra Tể tướng chỉ là có cái ghế ngồi hưởng bổng lộc để không chết đói còn quyền hành nằm tất trong tay Vua.

Hai năm trước nàng vào đây cũng là ngày đen tối nhất của tất thảy gia tộc nàng. Phụ thân bị cưỡng ép giao nộp hết tài sản vào ngân khố, mẫu thân lên cơn đau tim mà mất ngay sau tin nàng bị đày vào lãnh cung cùng tin phía gia tộc mẹ đẻ bị chu di tam tộc. Không phải do cái danh vị Hoàng Hậu thì mẫu thân cũng đầu lìa thân nát.

Cũng chẳng so với nàng ở hiện đại được bao nhiêu!

- Nương nương, người đói rồi ạ? Nô tỳ sẽ đi lấy bánh ngay thôi ạ. Người đợi nô tỳ một chút, nô tỳ phải phơi cao chút không mấy người kia sẽ giựt xuống mất.

Hạ Dương gật đầu, sắn tay áo lên cao. Tiểu Lạc thấp như thế có với nổi nấc treo đó đâu. Đúng là muốn giúp nói thẳng một câu, nàng có ngại khó đâu.

- Để ta giúp ngươi. - Nàng cầm áo từ tay Tiểu Lạc đứng lên ghế gỗ nhẹ nhàng xong việc.

Tiểu Lạc tròn mắt cố giành lại công việc, bàn tay của Hoàng Hậu là sen, sao có thể vì mấy thứ này mà tổn hại được. Với lại Hoàng Hậu cũng chưa bao giờ làm những thứ này, mọi khi nàng chỉ phụ mấy việc lặt vặt như ăn, ngủ và chăm sóc nhan sắc.

- Nương nương, người cẩn thận, Nương nương, đừng đừng. Từ từ thôi nương nương, dây sẽ cứa vào tay người lỡ để lại sẹo thì sao! Nương nương...

Một câu nương nương hai câu cẩn thận, việc có khó đến nỗi nàng làm không nổi đâu. Hạ Dương trừng mắt Tiểu Lạc mới im lặng thôi lải nhải đưa đồ cho nàng.

- Còn gì nữa, cần ta phụ không? Bánh bao hồi sáng còn đúng chứ, ăn đã rồi ngủ trưa, xong làm sau cũng được

Hạ Dương nhận khăn tay, ngẩng đầu nhìn lên trời. Đoán ra cũng tầm 11 giờ trưa, sáng không ăn gì nàng và Tiểu Lạc bụng cũng đói đến vô lực. Nghe thấy câu này, Tiểu Lạc mới hoàn hồn, nàng còn chưa thoát nổi cú sốc lớn vậy. Hoàng Hậu yêu quý của nàng nhổ cỏ, đóng lại cửa sổ, làm bẫy chuột tất cả thuần thục không một chút chậm trễ. Công việc ba ngày liền làm xong trong hai canh giờ, Tiểu Lạc rất vui nhưng nỗi lo cho thân thể nương nương còn lớn hơn.

- Nương nương người không thấy mệt sao? - Nàng hỏi thật đấy.

- Bình thường. - Hạ Dương ngồi trên hiên cầm bánh bao cắn một miếng lớn đầy thoả mãn. Khi đói ăn mới đã làm sao!

- Thế nương nương có thể ăn phần của nô tỳ. - Thấy Hạ Dương ăn ngon, Tiểu Lạc cũng không tiếc dâng đồ ăn của mình. Một cái sao nương nương đủ no.

Nàng nhìn bánh bao lại nhìn Tiểu Lạc, thân mình còn chưa lo xong đi lo cho người khác. Đám nô tỳ trong cung đầu bị úng nước hả? Thói quen của nàng là thế, ăn rất nhanh, nhiều người còn nghĩ nàng đói cũng vì vậy!

- Ta không cần, ngươi ăn đi. Ta đi ngủ trước, có gì cần gọi ta.- Hạ Dương trực tiếp từ chối bánh bao, đứng dậy bước vào căn phòng sập sệ. Nàng nằm lên cái phản nhỏ, tay đặt lên trán tay đặt lên bụng đã chìm vào giấc ngủ.

Hạ Dương ngủ nông không thích người khác làm ồn, có tiếng động nhẹ cũng làm nàng tỉnh lại ngay lập tức. Tiểu Lạc chỉ biết nghe lời, ở ngoài hiên vẫn luôn chờ đợi Thánh Chỉ một ngày nào đó sẽ tới!