Chương 1

CHƯƠNG MỘT

Edit: Trứng Muối

Beta: BLUE

Giáo sư Âm nhạc Lucy Joseph đang giảng bài, mọi người trong lớp dường như vui vẻ và tập trung ngoại trừ Leo. Ánh mắt anh đang dừng trên mái tóc đen bóng của cô gái ngồi phía trước. Không biết tại sao nhưng anh không thể ngừng việc nhìn chằm chằm cô ấy. Đối với Leo, có thể điều đó hay ho hơn bài giảng dài đến ngán ngẩm kia.

“Ai mơ ước trở thành một nhạc sĩ tài ba nào?” Lucy nói.

Cánh tay của mọi người đều giơ lên ngoại trừ Leo.

“Chàng trai trẻ ở phía sau!” Lucy hét.

Leo nhanh chóng đẩy cuốn sổ của anh vào trong.

“Tôi đang hỏi cậu đấy, người ngồi hàng ghế phía sau...”

“Em ư?” Leo lầm bầm.

“Đúng vậy, cậu vẫn ở trong lớp...?”

Leo gật đầu.

“Ước mơ của cậu là gì?”

“Cái gì cơ?”

Mặt Lucy đỏ bừng, “Tôi hỏi ước mơ của cậu?”

“Sống một mình...” Leo khò khè, “Ở một nơi xa xôi xinh đẹp.”

Cả lớp cười khúc khích.

“Vậy thì, tại sao cậu lại học trường âm nhạc.”

Bản thân Leo cũng không biết.

“Nghe này các em... Tất cả các em đều mang điều gì đó đặc biệt trong mình.

Có thứ các em biết, có thứ các em có thể làm, có thứ các em có thể dạy. Các em đều là những chuyên gia.

Tất cả chúng ta ở đây đều có điều gì đó đặc biệt và nếu chúng ta dùng nó đúng cách, chúng ta có thể thay đổi thế giới và trở nên giàu có.” Lucy kết thúc bài giảng của mình và bước ra khỏi lớp.

Giờ giải lao đã đến. Leo chạy nhanh đến căn tin của trường, lấy một túi đậu phộng rang. Mỗi bàn đều được bao quanh bởi năm học sinh đang nói chuyện phiếm và cãi nhau ầm ĩ. Leo nhìn thấy một cái bàn trống và ngồi xuống. Tâm trí Leo vẫn còn đặt trên cô gái anh nhìn thấy trong lớp. Trong suốt bốn năm nay, Leo đã không còn hứng thú với phụ nữ nói riêng hoặc có lẽ là cuộc sống nói chung.

Ngày 20 tháng 10 năm 2016, Leo nhớ rất rõ. Vào buổi sáng hôm ấy, khi mà hy vọng nhỏ nhoi anh có trong cuộc sống này, đã tan biến hoàn toàn. Nhưng bây giờ thì bất ngờ làm sao, một người con gái đang quanh quẩn trong đầu Leo. Cô gái mà anh mới chỉ nhìn thấy một lần. Cô ấy là ai? Tại sao cô lại ở trong tâm trí anh? Leo cứ vò đầu bứt tai.

Leo giật mình khỏi hồi tưởng của mình khi một người phụ nữ với thân hình đồng hồ cát và mái tóc dài đen như gỗ mun đứng trước mặt anh.

“Hello!” Cô gái nói.

Leo nhướn mày.

“Mình có thể ngồi đây không?”

Leo gật đầu.

Cô gái đặt hai cái cốc lên bàn và ngồi xuống, “Mình là Rachel Simon” cô nói, đưa tay về phía Leo với nụ cười rạng rỡ đủ để thu hút sự chú ý của bất cứ người đàn ông nào, không bao gồm Leo.

(Truyện được dịch bởi Whale Team và đăng lên Hậu Cung của Chè Me tại truyenhd, Ủng hộ mình để mình có động lực ra tiếp chương mới nha<3 Yêu )

“Leo Felix” anh bắt tay lại.

“Nhìn sắc mặt cậu có vẻ không tốt lắm. Cậu ổn chứ?”

“Cậu đang chờ bạn à?”

“Sao?”

Leo chỉ tay vào hai chiếc cốc ở trên bàn.

Rachel mỉm cười, “ Không... đây là ngày đầu tiên chúng ta đến trường và mình thấy xung quanh toàn là những gương mặt mới. Mình hi vọng có thể chia sẻ một chiếc cốc này với người bạn đầu tiên mình tìm thấy.”

Lần đầu tiên Leo mỉm cười. Nụ cười khiến Rachel thoải mái.

“Cậu muốn lấy một cái không?” Cô nói, đẩy một cái cốc cho Leo.

“Bên trong là gì thế?”

“Cà phê.”

“Nghe nói nó không tốt cho sức khỏe.”

“Một tuần một lần thì không sao.”

Anh cười, “Lấy một ít đậu phộng này” Leo đẩy túi đậu phộng của mình cho Rachel.

“Ồ không! Cảm ơn.” Nụ cười trên khuôn mặt cô biến mất.

“Cậu không nhận đồ của người lạ?”

“Không phải đâu Leo, mình chỉ là...”

Anh đấy chiếc cốc trở về, “Đấy gọi là cho đi và nhận lại.”

“Được rồi! Mình sẽ lấy một ít.” Rachel cười, đưa một hạt đậu phộng lên môi thổi.

Cuộc trò chuyện của họ trở nên sôi nổi hơn. Những nụ cười và tràng cười xâm chiếm bàn ăn. Như thể đây không phải lần gặp mặt đầu tiên của họ.

“Cậu ổn không...?” Leo đột nhiên hỏi.

Rachel gật đầu, “Có gì sao?”

“Cậu không tô son môi màu xanh, đúng không?”

Rachel mỉm cười, “Tất nhiên rồi!”

“Trông cậu nhợt nhạt lắm. Cậu thật sự ổn chứ?”

“Mình...” Tay của Rachel bỗng chạm mạnh vào cổ cô, giữ như là có ai đang cố giật lấy nó.

Leo liếʍ môi “Chuyện gì vậy?”

Racel thở nặng nề, làn da cô ấy tái nhợt. Đôi mắt cô trở nên yếu ớt và dường như đang ngày càng mờ dần. Leo nhanh chóng chạy đến bên cạnh cô ấy. Khi anh đến đó, mắt Rachel đã nhắm hoàn toàn và cô đã ngã vào vòng tay của Leo.

Mồ hôi lạnh toát ra khắp cơ thể đang run rẩy của Leo, anh lay người Rachel.

“Cứu với” Leo hét lên.