Chương 16: Tôi Có Thể Xin Lỗi.

Lăng phu nhân kéo cô lại ngồi tán gẫu một lúc, sau đó tháo chiếc vòng trên tay xuống đưa cho cô, lúc này mới để cô cùng Lăng Ý trở về phòng.

Lăng Ý đi ở phía trước, Lê Cảnh Trí thấp thỏm đi ở phía sau.

"Tôi có thể giữ chiếc vòng này không?" Cô để ý thấy khi mẹ chồng đưa cho cô chiếc vòng này, sắc mặt của hai cha con Lăng Ý có chút thay đổi.

"Bà ấy cho cô, cô cứ cầm lấy." Hắn hơi mất kiên nhẫn.

"Được." Cô cúi đầu đánh giá chiếc vòng ngọc trên cổ tay, vô cùng tốt, màu ngọc hơi sẫm, nhẵn bóng như có chứa dầu. Cô cẩn thận nâng lên xem kĩ lại, nó có thể nhìn xuyên qua được, bên trong trong suốt, màu sắc cực kì sạch sẽ. Chiếc vòng tay này khẳng định có giá trị không nhỏ. Trong lòng khẽ động, mẹ chồng đối với cô thật tốt.

Lăng Ý đẩy cửa tiến vào phòng. Lê Cảnh Trí đứng ngoài cửa, không dám bước vào, trong đầu nhớ lại buổi tối hôm trước.

Hắn xoay người nhìn cô, nhìn thấu được trong đầu cô nghĩ gì, vẻ mặt cười mà như không cười: "Buổi tối hôm ấy đã dám đi vào, sao hôm nay lại không dám?"

"Cái này không giống nhau." Lê Cảnh Trí không bị dụ dỗ, cô vẫn duy trì lý trí,"tôi cảm thấy, chúng ta cần nói chuyện một chút".

Kiểu sống chung của hai người bây giờ thực sự rất kì quái, Lăng Ý lại không phải là người dễ nói chuyện như vậy. Nếu như ba năm trước đây, hắn dùng cái thái độ đó với cô thì cũng không đến mức cô phải chạy trốn ra nước ngoài.

"Có chuyện gì đi vào rồi nói." Lăng Ý cũng không có kiên nhẫn, kéo cô một cái vào trong phòng, dùng chân đóng cửa lại.

Cô phí thời gian cả nửa ngày mới tháo được chiếc vòng trên tay xuống cẩn thận để sang một bên, "Tôi biết cái vòng tay này không có đơn giản như vậy, tôi bình thường rất vụng về, lỡ tay đánh vỡ là chuyện không thể được, cho nên hay là anh cầm lại nó đi."

Hắn đứng từ trên cao nhìn xuống cô phía dưới, khí thế bức người: "Cô chỉ muốn nói cái này?"

Lê Cảnh Trí dừng lại một chút , chậm rãi mở miệng: "Còn chuyện thỏa thuận ly hôn nữa, tôi cảm thấy......"

Lần này, hắn không cho cô nói xong: "Cô cảm thấy thì có liên quan gì đến tôi?"

"Hôn nhân là chuyện của hai người, nếu như có người không có ý muốn tiếp tục nữa thì không bằng buông tha cho nhau, sớm giải thoát. Nếu cứ tiếp tục duy trì chỉ khiến cho cả hai đều bị tổn thương mà thôi." Thật ra cô cũng biết, hắn không muốn đề cập đến chuyện ly hôn nữa là do hắn không cam tâm, không cam tâm bởi vì hôm ấy bị mất khống chế, không cam tâm bởi vì hắn nhận nhầm người.

"Tôi đồng ý xin lỗi." Trong mắt cô lóe lên ánh sáng.

"Xin lỗi? Là vì ba năm trước hay là ba năm sau?" Hắn đi tới trước mặt cô, nâng chiếc cằm mềm mại lên, nở nụ cười nặng nề nhưng đầy khinh bỉ: "Lê Cảnh Trí, tôi nhớ rõ tôi đã từng ở trên cơ thể của cô hai lần, bây giờ tôi không muốn dậy, cô nói xem phải làm sao bây giờ?"

Cái gì gọi là ở trên cơ thể cô hai lần không muốn dậy?

Tim Lê Cảnh Trí đập cực nhanh, cô luôn cảm thấy lời nói của hắn có hàm ý khác, bất đắc dĩ nói: "Chuyện ba năm trước, người chịu thiệt là tôi mà ba năm sau người chịu thiệt cũng vẫn là tôi."

Đầu ngón tay của hắn bỗng nhiên đưa lên trên chạm vào môi cô: "Không phải cô có thể có được danh hiệu Lăng thiếu phu nhân sao?"

Bị hắn chặn môi, cô nói không rõ ràng: "Vì thế nên tôi mới đồng ý ly hôn trả tự do lại cho anh."

Hắn đột nhiên cúi người, kề sát tai cô: "Nhưng dựa vào cái gì mà tôi phải cho cô được toại nguyện đây."

Hơi thở nóng bỏng được thổi bên tai, khiến cô ý thức được có điều gì đó không đúng, nhưng đã quá trễ rồi.

Lăng Ý đưa tay lên, gỡ bỏ áo sơ mi của cô.

Da thịt trắng như tuyết hiện ra trước mặt, nhớ tới hình ảnh cô ở dưới thân thể mình tối hôm đó, hắn cười, môi mỏng dán xuống lưu lại trên cơ thể cô một dấu ấn.