Chương 30: Từ Khi Em Nói Không Yêu Anh

"Ai?" Cô ta hung dữ xoay người lại.

Người đàn ông cao gầy, anh tuấn, các góc cạnh trên mặt được thể hiện rõ ràng, đẹp trai khiến người ta không thể dời mắt được. Trên người anh ta tỏa ra khí chất thanh lãnh, khiêm tốn, ôn hòa.

Bàn tay nắm lấy tay của Y Nghê, tuy trong mắt vẫn rất bình tĩnh nhưng không tránh khỏi có vài phần chán ghét.

Thấy rõ người đến là ai, Y Nghê nhỏ giọng: "Giang Tây Long, tôi khuyên anh không cần lo chuyện bao đồng".

Giang Tây Long, con trai nuôi nhà họ Giang, anh trai của Giang Noãn.

Xã hội thượng lưu cũng chia thành thượng, trung, hạ, nhà họ Giang và nhà họ Y đều thuộc tầng trung, hai nhà "kẻ tám lạng người nửa cân", ai cũng không sợ ai, ai cũng không chọc đến ai, xưa nay đều nước sông không phạm nước giếng.

"Chuyện của phụ nữ, đàn ông tốt nhất không nên xen vào." Thấy Giang Tây Long nhìn mình, ánh mắt không mấy thiện cảm, Y Nghê vừa cười vừa thay đổi cách nói chuyện, giày cao gót dẫm trên lưng Lê Cảnh Trí càng thêm dùng sức.

Lê Cảnh Trí cúi thấp đầu, bị đau khẽ kêu một tiếng.

Giang Tây Long nhếch môi, không nói một lời, dùng sức đẩy Y Nghê ra, sau đó nhanh chóng cởϊ áσ khoác, khoác trên người Lê Cảnh Trí.

Động tác của anh nhẹ nhàng như đang bảo vệ một báu vật, trong mắt tràn đầy thương tiếc, không nỡ, anh dịu dàng che chở cô gái trong ngực: "Cô bé ngốc, có bị thương chỗ nào không?"

Áo khoác của anh đủ lớn để che kín cơ thể cô, chiều dài cũng vừa đủ che đến bắp đùi.

Người đàn ông này vẫn ấm áp, thân thiết như vậy,.... Chỉ tiếc rằng mọi chuyện đều đã là quá khứ.

Lê Cảnh Trí biết kể từ lúc cô quyết định gả cho Lăng Ý, tương lai nhất định sẽ không gặp lại anh nữa. Cô vẫn luôn trốn tránh anh.

Trong ba năm, mỗi bức thư của anh viết, cô đều đọc không chỉ một lần nhưng không có lá thư nào được hồi âm.

Là bản thân của cô buông tay, cô không có tư cách để quay lại nữa.

Nhưng bây giờ cô quá mệt mỏi rồi.

Chồng cô thị uy với cô, bức cô sắp điên, nhưng ngay cả một câu phản bác lại, cô cũng không dám nói.

Nếu như đêm nay Giang Tây Long không xuất hiện, cô sẽ biến thành bộ dạng gì?

Sẽ ở trong bữa tiệc này bị mọi người nhìn thấy dáng vẻ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của mình sao?

Hiện giờ cô cảm thấy rất bất lực, cô rất cần một cái ôm ấm áp để dựa vào. Biết rõ là không nên nhưng cô vẫn có chút lưu uyến cảm giác ấm áp quen thuộc này.

Ngồi trên mặt đất quá lâu, đột nhiên đứng lên khiến huyết áp của cô bị tụt, hơi chóng mặt. Cô quấn lại áo khoác, tựa cánh tay anh, vất vả đứng lên.

Ở trong ngực Giang Tây Long một chút, lúc này mới khôi phục lại được như cũ, cô chậm rãi lắc đầu: "Anh Tây Long, em không sao, chúng ta đi thôi." Đã có vài người vây quanh, cô nhất định phải sửa sang lại dáng vẻ của bản thân, ở lại dây dưa cùng Y Nghê thì chỉ có mình là chịu thiệt.

Giang Tây Long không yên lòng, xác nhận lại: "Thật sự không sao chứ?"

"Ừ, không có chuyện gì."

Nhìn nụ cười của cô, lúc này anh mới yên tâm.

Trên người bị ướt, động tác ma sát, dấu hôn trên bả vai dùng phấn che đi bị lộ ra: "Trên vai bị thương?"

Nghĩ đến trên vai mình là cái gì, Lê Cảnh Trí vội vàng kéo áo che đi: "Không có, là muỗi cắn."

Giang Tây Long nhíu lông mày, không thật sự tin tưởng: “Thật sao?”

Lê Cảnh Trí thất vọng cười cợt, dấu vết trên người nhắc nhở cô, thân phận bây giờ của cô là gì. Lăng Ý cũng thực lợi hại, rõ ràng là lưu lại dấu vết trên cô nhưng lại khắc sâu vào tận trong lòng.

Cô tránh l*иg ngực của anh, làm bộ như không để ý lắm, chuyển đề tài: “Từ khi nào mà lời nói của em, anh phải nghi ngờ đến ba lần mới chịu tin hả?"

Ánh mắt Giang Tây Long tối sầm, thời điểm cô cho rằng anh sẽ không trả lời, lại nghe thấy anh mở miệng: "Từ ba năm trước, kể từ lúc em nói em không yêu anh."