Chương 1: Xé Cực Phẩm 1

“Bồi tiền hàng, nhanh làm việc đi, chỉ biết ngủ, sao ngươi không ngủ chết đi!”

Ngoài cửa, tiếng mắng chửi đánh thức Tần Sương.

Mở hai mắt ra, nhìn căn phòng xa lạ, nàng nghi ngờ.

Không phải mình báo thù cho ba, đồng quy vu tận với kẻ thù sao?

Đây là đâu?

Đột nhiên, trong đầu đau đớn mãnh liệt, khiếnTần Sương nhíu mày.

Từng luồng mảnh nhỏ ký ức vụn vặt, như điện ảnh chiếu quanh quẩn ở trong đầu.

“Ta, đây là xuyên qua?”

Không nghĩ tới mình lại không chết, ngoài ý muốn xuyên đến nơi này.

Mà trùng hợp chính là, tên của nguyên thân này cũng tên là Tần Sương.

Chẳng qua, thân thích của nguyên thân này có thể nói là cả nhà cực phẩm, khiến nàng sống vô cùng nghẹn khuất.

Bị ép xuống nông thôn?

Công việc bị cướp?



Lừa tiền an ủi của nàng?

Còn dám bá chiếm phòng ở cuả nguyên thân?

“A, nếu nàng cho ta sinh mệnh lần thứ hai, như vậy để báo đáp, ta sẽ khiến những người bắt nạt nàng đều phải trả lại gấp trăm lần.”

Tần Sương cong khóe miệng lên, trong mắt hiện lên một tia sắc bén.

Nàng chính là thiên kim hắc đạo đến từ thế kỷ 23, những cực phẩm đó đυ.ng tới mình, chỉ có thể coi như bọn họ xui xẻo.

“Ầm!”

Lúc này, cửa phòng bị lực mạnh đẩy ra, một nữ nhân đi đến.

Tần Sương nhìn qua, căn cứ vào ký ức, người này là đường tỷ của mình— Tần Tuyết.

“A, đây không phải chưa chết sao? Gọi ngươi nửa ngày đều không đáp, lá gan to rồi sao?” Vừa vào cửa, Tần Tuyết đã kiêu ngạo khinh miệt nói.

Dứt lời, lại trực tiếp đi lên, muốn kéo Tần Sương.

“Bốp ~”

Tiếng bàn tay thanh thúy vang lên, khiến trong phòng yên tĩnh lại.

Tần Tuyết che lại gương mặt nháy mắt sưng lên, không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Tần Sương.



Sau một lúc lâu, Tần Tuyết kêu lên tiếng vang bén nhọn: “Tiện nhân, ngươi cũng dám đánh ta?”

“Bốp ~”

Nhưng mà, trả lời nàng ta lại là lại một bàn tay.

“Mở mồm sạch sẽ chút, thứ gì cũng dám ở trước mặt ta kêu gào?”

Mặt Tần Tuyết nghiêng sang bên kia: “Ngươi.....”

“Bốp bốp bốp!!!!”

Lại là tiếng tát liên tiếp, Tần Sương vẫy vẫy tay, da mặt quá dày, tay đều đau.

Mà giờ phút này Tần Tuyết bị đánh mặt, đã không khác với màn thầu lắm: “Hu hu… Hu hu... Đại oa...” Vừa nói miệng đã đau khôngchịu được, chỉ có thể ôm mặt kêu to hu hu.

Tần Sương ghét bỏ nhìn nàng ta: “Đánh ngươi thì đánh, chẳng lẽ còn muốn chọn ngày?”

“Ngươi... Chờ cho ta.”

Nói xong, ôm mặt chạy ra ngoài.

Nhìn bóng dáng Tần Tuyết chạy trốn rời đi, Tần Sương nghĩ thầm, cứ kinh sợ như vậy, cũng dám bắt nạt người, còn chưa đủ nàng nhét kẽ răng.

Nhưng hai ngày nguyên chủ không ăn cái gì, vận động như vậy, hiện tại thật đúng là đều không có một chút sức lực.