Chương 1: Vị hôn phu

Trời gần tối, ánh chiều tà màu vàng phản chiếu trên con đường nhỏ đi vào trong rừng, làn gió mát thổi qua làm dịu đi cái nóng của ban ngày, động vật nhỏ sợ nóng lần lượt ra ngoài hoạt động, ngọn núi nhỏ yên tĩnh bắt đầu náo nhiệt lên.

"Tình yêu giống như, trời xanh mây trắng, bầu trời trong trẻo, đột nhiên bão táp..." Một bài hát vui vẻ vang lên, một thiếu niên đầu trọc tung tăng chạy từ đường nhỏ vào núi.

Mấy giây sau, tiếng hát im bặt đi, bé đầu trọc đơ người chậm rãi lui về lại đường nhỏ.

Trên cây hòa lớn ở xa cậu mấy mét, một người xấu đến thái quá đang treo lơ lửng... A Phiêu.

Nửa khuôn mặt của A Phiêu giống như bị người giẫm lên, cháy thành một mảng, không nhìn rõ các bộ phận trên nửa mặt đó nữa. Nhưng trên nửa mặt còn lại, sống mũi thẳng tắp, dáng môi lại đẹp vô cùng, đôi mắt vừa đen vừa sáng.

So sánh như vậy, trái lại càng kinh khủng hơn.

Bé đầu trọc nuốt nước miếng, không để ý nên vấp tảng đá dưới chân, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, cậu sợ hãi mà kinh hô một tiếng: "Á!"

A Phiêu chậm rãi lại gần cậu.

Bé đầu trọc oán hận giậm chân một cái, phồng má thở ra, quơ quơ chuỗi phật châu trên cổ tay về phía A Phiêu, lớn tiếng nói: "Phật châu của tôi rất lợi hại đó, không muốn chết thì chạy lẹ đi."

"Ai chết còn chưa chắc đâu." A Phiêu chậm rì rì phun ra vài chữ, giọng nói như ngâm trong băng, lạnh đến mức khiến người ta phát run.

Nói xong câu đó, A Phiêu đã cách bé đầu trọc không tới một mét.

Đột nhiên bé đầu trọc cởi phật châu ra, ném về phía A Chiêu.

Phật châu đập trúng nửa gương mặt tuấn tú của A Phiêu, phát ra một vệt kim quang, trên mặt của A Phiêu bốc lên khói đặc mang theo tanh tưởi.

A Phiêu bụm mặt kêu thảm thiết, nhanh chóng lui về chỗ cành cây.

"Sợ chưa?" Bé đầu trọc nhặt phật châu lên, đắc ý, "Sư phụ tôi là đại sư Thanh Đăng tiếng tăm lừng lẫy đó, ma quỷ quanh đât thấy tôi còn phải đi đường vòng. Ông mới tới đúng không? Không có kiến thức..."

Xem ra danh tiếng của đại sư Thanh Đăng quả thực không nhỏ, A Phiêu do dự một lát, từ chỗ cành cây biến mất.

Bé đầu trọc thở phào nhẹ nhõm: "Quỷ thì tôi thấy nhiều rồi, nhưng xấu như vậy thì lần đầu tiên thấy đấy, vậy mà ông còn không tự biết, đợi buổi tối hãy đi ra được không?"

Cành cây yên tĩnh không một tiếng động, A Phiêu kia hẳn là thật sự đi rồi, lúc này bé đầu trọc mới vung chân chạy lên núi lễ Phật.

Trên núi có một ngôi miếu tên là Thanh Phon, bây giờ là giờ học buổi tối, xa xa có thể nghe thấy tiếng tụng kinh.

Bé đầu trọc nhảy nhót đi vào bên trong miếu, Tiểu Sa Di đang quét tước chào hỏi cậu: "Giản Nhất, về rồi hả."

Giản Nhất thở hổn hển hỏi: "Sư phụ của tôi đâu rồi?"

"Ở sân sau ấy."

Giản Nhất nhanh chóng chạy ra sân sau, trước tượng Phật khắc đá đơn giản, một vị hòa thường già hiền từ đang nhắm mắt đọc kinh, thoạt nhìn càng trang nghiêm hơn cả tượng phật.

"Sư phụ!" Giản Nhất lau mồ hôi, chạy quanh người ông, "Hôm nay con gặp quỷ đó."

"Ồ." Đại sư Thanh Đăng đứng dậy, "Ăn cơm trước đã."

"Ơ?" Giản Nhất rập khuôn từng bước cùng ông đi vào sân trong, dán vào lỗ tai ông ồn ào, "Con nói con gặp quỷ thầy có nghe thấy không ạ? Có phải là pháp lực của thầy thụt lùi rồi không? Đã lâu lắm rồi con không còn thấy quỷ nữa..."

"Thầy không điếc." Đại sư Thanh Đăng cắt ngang lời cậu, "Quên ngày mai là ngày mấy sao? Ra ngoài gặp vài con quỷ mới thì có gì mà ngạc nhiên?"

"Ngày mai?" Con ngươi của Giản Nhất chuyển động, "Ai da, ngày mai là "Tết Ma Quỷ"... Oa, nhiều đồ ăn ngon quá vậy."

Trên bàn bày bảy, tám món ăn, chay mặn kết hợp, đẹp đẽ lại thơm ngon.

Sự chú ý của Giản Nhất lập tức bị dời đi, không thể chờ đợi được nữa trực tiếp bắt đầu, nhét một miếng thịt kho tàu vào miệng, hàm hồ nói: "Ngon quá!"

"Ừ, ăn một bữa thật ngon, ngày mai lên đường thuận lợi." Thanh Đăng ngồi xuống nói.

Giản Nhất đặt mông ngồi trên mặt đất, kêu than thảm thiết, không kìm được cái miệng: "Hòa thượng già, chúng ta nói chuyện đàng hoàng được không?"

"Đây là lời hay." Thanh Đăng cũng gắp miếng thịt kho tàu, "Ngày mai, con muốn đi Kính Châu mà."

"Con đi Kính Châu làm gì?" Giản Nhất hỏi.

"Đọc sách đó." Thanh Đăng bất đắc dĩ, "Không phải con thi đậu đại học Kính Châu hả?"

Giản Nhất: "Còn một tuần nữa mới khai giảng mà, con với bạn học hẹn nhau rồi, cuối tháng cùng đi."

"Không được." Thanh Đăng nói, "Con đến đó trước, đi tìm vị hôn phu của con trước."

"Gì cơ!" Giản Nhất phun một ngụm canh ra ngoài.

Thanh Đăng vung áo cà sa lên, che cá hấp và thịt kho tàu trước mặt, chỉ vào mấy món chay còn lại nói: "Cái này của con."

Giản Nhất giận dữ: "Thầy đúng là một ông hòa thượng giả, ăn thịt uống rượu đánh bạc... Phá giới phá tám trăm lần chưa tính, hiện tại bởi vì một bàn thịt kho tàu mà đào hố đồ đệ như thế, thầy còn lương tâm không hả?"

"Này." Thanh Đăng rất bình tĩnh, "Ta không có đào hố con."

Giản Nhất: "Con đường đường là nam tử hán đại trượng phu cao mét tám..."

"Là một bảy bảy." Thanh Đăng sửa lại.

"Một bảy tám!" Giản Nhất đứng dậy khoa tay múa chân, "Năm nay đã tăng 1cm rồi!"

"Một cm thì một cm thôi, người ta vẫn con hơn con đấy." Thanh Đăng nói.

Giản Nhất không phục: "Hắn cao bao nhiêu?"

Thanh Đăng: "1 mét sáu."

Giản Nhất lườm một cái.

Thanh Đăng liền bổ sung: "Đó là lúc mười tuổi."

"Sau mười sáu tuổi khẳng định hắn không cao nổi nữa." Giản Nhất ồn ào xong, một lần nữa ngồi xuống, "Chờ đã, đây không phải là trọng điểm. Vị hôn phu đến cùng là cái quỷ gì? Tại sao trước đây thầy không đề cập tới?"

"Ta nói rồi." Thanh Đăng rất khẳng định nói, "Từ cái hồi con còn đái dầm, từ cái hồi vào nhà vệ sinh nữ ở trường mầm non, từ cái hồi giựt bím tóc của bạn học nữ ở tiểu học, từ cái hồi viết thư tình ở cấp 2, từ cái hồi kéo bè kéo phái đánh nhau ở cấp... Ta lúc nào cũng nhắc nhở con rồi, con từ nhỏ đã hứa hôn cho người ta rồi."

Trong lòng Giản Nhất ngổn ngang: "Sư phụ, con không cướp thịt với thầy nữa, thầy đừng đùa con."

Thanh Đăng lấy ra một cái hộp làm bằng nhung tơ.

Giản Nhất mở ra xem, bên trong là một chiếc nhẫn vàng tạo hình đơn giản cổ xưa, cậu càng thấy hoảng loạn hơn: "Thầy nói là vị hôn phu, nói cách khác đối phương là nam, con cũng là nam..."

"Nam thì làm sao?" Thanh Đăng lườm cậu một cái, "Chú Lưu với chú Tiêu của con không phải đều là nam đó ư?"

Chú Lưu và chú Tiêu là một đôi chồng chồng ở thôn dưới chân núi, Giản Nhất có quan hệ rất tốt với bọn họ.

Thế nhưng, cái này cũng không có nghĩa, cậu có thể tiếp thu mình có một vị hôn phu đâu trời ạ!

"Con cũng biết muốn bảo vệ cái mạng nhỏ này của con có bao nhiêu khó khăn, ta không gánh nổi con." Thanh Đăng thở dài, "Người duy nhất có thể bảo vệ con, chỉ có Kỳ Văn Nghiên. Cho nên, nếu muốn sống thì nghe thầy, trước hai mươi tuổi, ôm chặt bắp đùi của hắn."

Giản Nhất nghĩ tới trong mười tám năm qua thỉnh thoảng lại gặp chuyện, tâm trạng có chút chua sót, không biết nói cái gì cho phải. Thật ra cậu nhớ Thanh Đăng từng nói, trong vận mệnh của cậu có một kiếp nạn lớn, phải tìm một người có dương khí nặng kết hôn thì mới bảo toàn được mạng sống.

Chỉ là...

"Nghe lời này của thầy, vậy Kỳ Văn Nghiên lớn hơn con không ít nhỉ? Mấy năm qua cũng không liên lạc, con cứ tìm tới cửa như vậy, người ta không nhận thì lúng túng lắm đó." Giản Nhất nửa ngày mới lẩm bẩm nói, "Lỡ như hắn đã kết hôn, thì càng lúng túng hơn..."

"Sẽ không." Thanh Đăng ung dung nói.

Giản Nhất nhất thời im lặng.

Thanh Đăng móc ra hai tấm thẻ: "Đây là tiền tiết kiệm mấy năm qua của ta, vừa vặn có ba trăm vạn..."

"Chờ đã." Giản Nhất ngoáy lỗ tai, "Ba, ba trăm vạn á?"

"Đúng." Thanh Đăng gật đầu.

"Vậy mà thầy còn keo kiệt như vậy!" Giản Nhất cả giận nói, "Thịt kho tàu cũng ăn không no nữa."

"Ta cũng không nghĩ tới có nhiều như vậy." Thanh Đăng gãi gãi cái đầu trơn bóng, "Chưa từng nghiêm túc tính qua."

"Nhưng mà thầy à..." Giản Nhất thật lo lắng, "Tiền này từ đâu vậy?"

"Bắt quỷ, làm pháp sự..." Thanh Đăng suy nghĩ một chút, cười ha hả, "Dù sao cũng là tự mình kiếm được."

"Còn có chơi mạt chược thắng nữa nhỉ?" Giản Nhất quả thực không biết nên nói ông thế nào, "Mấy dì kia nói thầy thắng tiền, con còn không tin... Sư phụ à, thầy nói xem, sau khi con đi, mấy dì đó tìm tới cửa bắt thầy trả tiền lại, thầy phải làm sao chứ?"

Thanh Đăng đưa một tấm thẻ trong đó cho Giản Nhất: "Chúng ta chia đều, hai trăm vạn này của con."

"Hòa thượng già à, môn toán của thầy kém quá à nha." Giản Nhất không có nhận thẻ của ông.

"Có một trăm vạn là cho Kỳ Văn Nghiên." Thanh Đăng nhét thẻ vào trong tay cậu, "Con đừng có lặng lẽ nuốt mất đó."

Tâm trạng của Giản Nhất rất phức tạp: "Người tên Kỳ Văn Nghiên kia, trong nhà đang làm gì thế ạ?"

Thanh Đăng suy nghĩ một chút: "Hình như là cha hắn là một thợ may nhỏ thì phải."

Tâm trạng của Giản Nhất phức tạp hơn: "Thật sự con phải đi sao ạ?"

"Thật sự." Thanh Đăng nói, "Chắc chắn phải đi."

Giản Nhất một đêm không ngủ, ngày thứ hai đeo cặp mắt gấu trúc đi tìm Thanh Đăng, muốn đấu tranh thêm một chút.

Thanh Đăng trực tiếp đưa cho cậu một tấm vé tàu: "Hôm nay là một ngày đặc thù, con phải mau chóng tới tìm Kỳ Văn Nghiên, còn phải ở cùng một phòng với hắn, ghi nhớ cho kỹ đó."

Vành mắt của Giản Nhất đỏ lên: "Sư phụ, sau khi con đi, thầy phải bớt nhậu nhẹt ở trong miếu đấy, miễn cho người ta nói trong miếu của chúng ta đều là hòa thượng giả. Còn có, cũng đừng chơi mạt chượt nữa, có thể ra quảng trường nhảy múa cũng được, miễn cho... Thôi, thầy muốn làm cái gì thì làm cái đó đi, tấm thẻ kia..."

"Ôi, con có thể cút lẹ được rồi." Thanh Đăng đẩy cậu một cái, "Rốt cục không còn ai cướp thịt của ta nữa rồi, ta vui vẻ quá mà, không có cách nào diễn tiết mục lưu luyến không rời với con được đâu."

Nước mắt của Giản Nhất lập tức rút về.

Xuống chân núi, Giản Nhất gặp một người đàn ông ở cổng làng, đi qua chào hỏi: "Chào chú Lưu ạ."

Chú Lưu gật đầu với cậu: "Tính đi Kính Châu tìm vị hôn phu hả?"

Giản Nhất ngạc nhiên: "Sao chú biết ạ?"

"Sư phụ cháu nói. Yên tâm, những người khác không biết đâu." Chú Lưu an ủi cậu.

Giản Nhất rất lo lắng: "Con không muốn có vị hôn phu."

"Không phải không còn cách nào sao?" Chú Lưu vỗ đầu cậu, "Đi ra ngoài phải chú ý bảo vệ mình. Tuy nói hôn sự này là sư phụ của cháu tìm, hẳn là không có vấn đề đâu, nhưng dù sao cũng nhiều năm không gặp, không ai cam đoan được. Dù bất kỳ trường hợp nào, bảo vệ sự an toàn của mình vẫn quan trọng nhất biết chưa."

Giản Nhất càng sợ hãi: "Vậy phải làm sao ạ?"

"Tùy cơ ứng biến." Chú Lưu thở dài, "Đối phương lớn hơn cháu nhiều tuổi như vậy, cẩn thận hắn chiếm tiện nghi của cháu, đừng có ngốc nghếch đối xử với ai cũng tốt."

Quả thực Giản Nhất sắp buồn bực muốn chết.

Chú Lưu nói lời cuối: "Nếu thật sự không ổn, cho dù thái độ có làm người ta chán ghét cũng tốt hơn là đối xử với ai cũng tốt."

Giản Nhất nhớ kỹ lời này.

Từ thôn Thanh Phong đến Kính Châu rất xa, Giản Nhất thay đổi mấy chuyến xe, đến được Kính Châu đã sắp năm giờ chiều.

Thanh Đăng nói hành lý phiền phức, bảo cậu đi mua cái mới, cho nên Giản Nhất chỉ có một cái ba lô trên người.

Cậu cầm điện thoại di động trong tay, nhưng không muốn gọi điện thoại cho Kỳ Văn Nghiên.

Tuy cậu đã chuyện hứa hôn từ bé này, cũng rõ ràng đối tượng là nam, nhưng cậu vẫn chưa tiếp nhận được.

Bé ngoan chịu đi, là không muốn Thanh Đăng lo lắng.

Nếu cứ chạy đến cửa nhà người ta, rồi nói với người ta "Tôi là vị hôn phu của anh", Giản Nhất không làm được.

Những năm này đi theo Thanh Đăng gặp không ít ma quỷ lớn nhỏ, trên người còn có phật châu từng khai quang, Giản Nhất có lòng tin, cậu khẳng định mình mạnh hơn con trai của người thợ may kia.

Dù sao cũng đến rồi, không bằng chơi cho thỏa thích trước đã. Trước giờ vẫn luôn ở thôn Thanh Phong, thế giới bên ngoài chỉ tồn tại ở trên màn hình và chữ viết, cậu đã sớm ngóng trông không thôi.

Giản Nhất quyết định xong, ngẩng đầu tìm phương hướng, sau đó liếc nhìn sân thể thao ở đối diện.

Cậu nhất thời vui vẻ không thôi, trấn nhỏ của bọn họ không có sân chơi, lớn đến như vậy rồi, ngay cả ngựa gỗ cậu cũng chưa được ngồi đâu, nói ra cũng thật ngượng ngùng.

Giản Nhất vội vàng mua vé, đầu tiên là đi ngồi ngựa gỗ.

Lúc này không còn nhiều người lắm, xếp hàng đợi vòng quay ngựa gỗ đều là trẻ con, cái đầu trọc bóng lưỡng của cậu đặc biệt dễ thấy, một đám người chỉ trỏ xì xào bàn tán về cậu.

Giản Nhất ngượng ngùng không muốn xếp hàng nữa, đi tới chỗ tàu lượn siêu tốc.

Ở đây cậu tương đối không chói mắt như vậy, nhưng Giản Nhất vẫn nghe được không ít tiếng bàn luận.

"Cái anh trai đầu trọc kia đẹp trai quá!"

"Hòa thượng cũng tới công viên hả?"

"Hẳn không phải là hòa thượng đâu nhỉ?"

"Đầu trọc là tiêu chuẩn cao nhất để kiểm tra độ đẹp trai, anh trai này đạt chuẩn rồi!"

...

Lưng của Giản Nhất thẳng tắp, có hơi đắc ý.

Nhân viên công tác yêu cầu lấy phụ kiện trên người xuống.

Giản Nhất hết cách, không thể làm gì khác hơn là tháo phật châu ra.

Hiện tại trời còn chưa tối, người ở đây lại nhiều, sẽ không có chuyện gì đâu.

Tàu lượn siêu tốc bắt đầu đi lên, tất cả mọi người rất hưng phấn, trái tim của Giản Nhất cũng bay lên theo.

Khi bắt đầu lộn ngược, trên tàu nhất thời vang lên từng tiếng kêu gào.

Giản Nhất lại không cảm thấy sợ, cảm giác này rất sảng khoái, cậu còn muốn hát một bài nữa.

Nhưng mà lúc lộn lại, một khuôn mặt người bỗng nhiên dán lại, thiếu chút nữa là hôn cậu.

"A a a a!" Giản Nhất bị dọa, nhưng lại không chỗ nào có thể trốn.

Đây là đoạn đường bằng phẳng, du khách trên tàu đều cười rộ lên: "Cung phản xạ của anh chàng đẹp trai này hơi dài.". Ủng‎ hộ‎ chính‎ chủ‎ vào‎ ngay‎ [‎ T𝘳𝑈‎ mT𝘳uyen.𝑉N‎ ]

Giản Nhất không để ý tới người khác thấy thế nào, cật lực lắc trái lắc phải chỉ muốn thoát khỏi cái tên A Phiêu kia.

Nhưng vô dụng, hiện tại cậu không có phật châu hộ thể, cái tên A Phiêu vẫn luôn dán vào cậu, thậm chí còn lè lưỡi muốn liếʍ mặt của cậu.

Toàn bộ hành trình Giản Nhất đều ôm mặt và thét chói tai, các du khách khác không nín cười được, nói là có Giản Nhất điều tiết bầu không khí, đây là lần ngồi tàu lượn siêu tốc không đáng sợ nhất, có cô gái còn vui vẻ mà kéo cậu đi chơi cái khác.

Mặt mũi Giản Nhất trắng bệch, cuống quít từ chối, tìm phật châu đeo vào.

Nhìn hai bên một chút, quả nhiên không thấy tên A Phiêu kia nữa.

Cậu thở phào một hơi thật nhẹ nhõm, lại rất phiền muộn.

Cậu không dám chơi mấy trò bắt tháo phật châu nữa đâu, vậy còn có thể chơi gì đây?

Giản Nhất đi về phía trước một đoạn, tất cả các trò xung quanh đều phải tháo phụ kiện, thật vất vả mới nhìn thấy một cái không có yêu cầu nhưng lại là nhà ma.

Giản Nhất do dự một lát, vẫn là bỏ qua.

Quỷ hàng real cậu còn thấy nhiều hơn, quỷ phake có gì đâu mà xem?

Giản Nhất không cam lòng, quyết định trở lại ngồi quay ngựa gỗ.

Một vé hơn 100 đấy, không chơi thì lỗ mất.

Cậu cũng không tâm tình đi dạo nữa, liền trở về đường cũ.

Kết quả đi được nửa tiếng, không thấy vòng quay ngựa gỗ, Giản Nhất mới phát hiện không đúng.

Hình như cậu đi qua tàu lượn siêu tốc rất nhiều lần rồi thì phải?

Lần này Giản Nhất đặc biệt để, mười phút sau, lần thứ hai cậu đứng trước tàu lượn siêu tốc.

Quỷ xây tường à?

Có thể nào xui xẻo tới vậy không hả?

Mắt thấy sắc trời càng ngày càng tối, du khách ở công viên cũng càng ngày càng ít, có thể trong mắt Giản Nhất, công viên này lại càng ngày càng chen chúc —— những con quỷ kia dĩ nhiên cũng yêu thích thiết bị trò chơi ở nơi này! Chen lấn để chơi!

Giản Nhất cắn răng đi vào một bụi cây nhỏ hẻo lánh, nói với không khí: "Ta biết mi đi theo ta, đi ra mau!"

Một gương mặt từ đỉnh đầu rớt xuống.

Giản Nhất lùi hai bước, ngồi sập xuống đất, bệnh tim muốn tái phát.

"Mi đi theo ta làm gì?" Giản Nhất rất bất đắc dĩ.

Quỷ kia nói: "Bởi vì chỉ có mi nhìn thấy ta."

Giản Nhất chỉ phật châu trên cổ tay nói: "Mi biết đây là cái gì không? Nếu mi không thả ta đi, sư phụ ta sẽ không bỏ qua mi."

Quỷ nói: "Không sợ, chỉ cần ta không làm mi bị thương, phật châu của mi sẽ không có tác dụng. Sư phụ của mi cách xa như vậy, không có biện pháp bắt ta được."

"Rốt cuộc mi muốn làm gì hả?" Giản Nhất muốn sụp đổ.

"Không làm gì cả, muốn chơi cùng mi thôi." Quỷ nói, "Mi đẹp trai quá, ta rất thích mi đó."

Giản Nhất: "..."

Cho dù cậu nói tới khô nước bọt rồi, con quỷ kia chính là không chịu buông tha cậu, nếu không phải trên người cậu có phật châu, quỷ kia khả năng còn muốn chiếm chút lợi lộc.

Không biết có phải bởi vì hôm nay là Tết Ma Quỷ hay không, hay là bình thường không mở cửa buổi tối, công viên chuẩn bị đóng cửa.

Trước khi đóng cửa bảo vệ đi vào tuần tra một vòng, nhưng đáng tiếc quỷ kia quấy rối, hắn không nhìn thấy Giản Nhất, cũng không nghe thấy giọng nói của Giản Nhất.

Thế nhưng những con quỷ khác cũng phát hiện, đều lại đây vây xem, rất nhanh một đám quỷ đủ loại hình dạng màu sắc vây quanh Giản Nhất.

Mười tám năm nay Giản Nhất gặp không ít quỷ, nhưng tình hình như vậy vẫn là lần đầu tiên, cậu thiếu chút nữa khóc òa lên.

Cho dù những quỷ này không làm hại cậu, cậu cũng không muốn ở với bọn họ cả đêm đâu!

Thật ra cậu... cậu rất sợ quỷ! Nhìn thấy nhiều hơn nữa cũng không có miễn sợ được.

Thật sự rất hối hận, không có nghe lời của sư phụ.

Nếu nghe lời, đi tìm Kỳ Văn Nghiên từ sớm, sẽ không phải... Đúng rồi, Kỳ Văn Nghiên!

Giản Nhất bắt được một cái phao cứu mạng, nhanh chóng móc điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Kỳ Văn Nghiên.

- ----------------

Hì hì đăng trước kiếm chút tương tác nho~~