Chương 10

Cố Hân Dục cúi đầu, đối diện với ánh mắt chan chứa lửa nóng của anh, trong lòng khẽ run. Anh nghiêng người, đặt môi mình lên môi cô gái nhỏ, vô phần chiếm hữu, không để lại cho Cố Hân Dục một con đường từ chối nào cả.

“Ưm…” Lời từ chối còn chưa nói ra đã bị người đàn ông nuốt vào trong miệng.

Lưỡi anh phác họa cánh môi kiều diễm, sau đó ngậm lấy đôi môi như kẹo ngọt, vừa liếʍ vừa mυ"ŧ, đầu lưỡi cũng không an phận mà vươn vào trong khoang miệng ngọt ngào của cô gái nhỏ. Hai chiếc lưỡi cũng nhau dây dưa, khi thì dịu dàng trêu đùa, khi thì mạnh mẽ như muốn nuốt cô vào bụng.

Không phải Cố Hân Dục chưa từng hôn môi, trước đây cô có nhận mấy bộ phim thần tượng thanh xuân học đường, trong lúc hợp tác cũng có cảnh tiếp xúc với nam diễn viên. Nhưng mà không có ai giống anh, làm như sắp ăn cô vào bụng luôn rồi.

Thật lâu về sau, Cố Hân Dục oán giận anh hôn quá mạnh. Trương Lê ôm lấy eo cô, nhàn nhã nói, anh phải ăn em thôi, để em ở bên cạnh anh từng giây từng phút, không thể rời khỏi anh dù chỉ nửa bước chân.

Cô nắm tay lại đánh lên ngực anh, đối với sức lực chẳng khác gì gãi ngứa này của cô thì Trương Lê khịt mũi khinh thường, tiếp tục thưởng món ngon trước mặt đây.

“A…” Cố Hân Dục than nhẹ một tiếng, cơ thể mềm nhũn nằm trong ngực anh.

“Mới như vậy đã không chịu nổi à? Sau này phải làm thế nào đây?”

Trương Lê lo lắng. Bàn tay lưu manh lại trượt xuống lưng cô.

Cố Hân Dục vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo nên không đẩy anh ra, nửa dựa vào lòng anh, nói:

“Anh cho rằng ai cũng giống anh à? Trải qua bao nhiêu lần rồi? Lạc vào biết bao rừng hoa rồi?”

Cô tức giận lườm anh.

Ánh mắt này lại bị Trương Lê coi là sóng nước mùa thu, nhịn không được mà hôn nhẹ lên đôi môi sưng đỏ của cô thêm một lần nữa.

“Đây là thù lao của tôi.” Anh nói.

“Đi được không? Hay để tôi ôm em?”

Người đàn ông không quan tâm đến sự lạnh nhạt của cô, cảm thấy cô thật sự rất giống như con mèo nhỏ trong nhà, bất cứ lúc nào cũng cảm thấy khó chịu.

“Ai muốn anh ôm?”

Cố Hân Dục hít sâu một hơi, sau đó đẩy mạnh anh ra, rồi xoay người đi ra ngoài.

“Thật sự không cần à?”

Trương Lê đứng phía sau, hai tay mở rộng, khóe miệng mang theo ý cười, cảm thấy cô thật sự rất thú vị.

Ban đêm, trai đơn gái chiếc, ở chung một phòng, Cố Hân Dục cảm thấy mình giống như một con cá nằm trên thớt, chẳng có lấy một con đường phản kháng nào cả.

Cô mở ba lô của mình ra, lấy một cái gì đó.

“Không còn sớm nữa rồi, nhanh đi ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm đó.”

Trương Lê nói, ngày thường anh đều đi làm đúng giờ.

“Anh ngủ trước đi, tôi tìm đồ đã.”

Cố Hân Dục không để ý tới anh, tiếp tục tìm kiếm thứ gì đó trong túi của mình.

Trương Lê nhìn bóng dáng gầy yếu của cô, vòng eo mảnh mai một vòng tay ôm vừa, hai con thỏ trước ngực thì đầy đặn, no đủ. Tóm lại là, chỗ nên béo thì béo, chỗ cần gầy thì gầy.

Năm phút sau.

“Em đi ngủ chưa?”

Trương Lê không kiên nhẫn.

“Đợi một chút…”

Tính tình đại thiếu gia của Trương Lê bộc phát, anh lập tức đẩy cô gái nằm lên giường, sau đó đè lên người cô.

Trước mắt Cố Hân Dục thay đổi, cơn quay cuồng qua đi thì thứ còn lại chỉ là khuôn mặt đẹp trai của anh. Cơ thể anh nóng rực, hai người lại rất gần nhau, cho nên hơi nóng ấy như cách một lớp quần áo mỏng manh, truyền tới người cô.

Cô hoảng hốt, dùng tay đẩy vai của người đàn ông, nói:

“Anh làm gì thế?”

“Em vừa tìm cái gì?”

Ánh mắt người đàn ông như có ánh lửa lập lòe, hiển nhiên là đang tức giận.

“Không tìm cái gì cả.”

Cố Hân Dục không dám nhìn thẳng anh, mắt cô đảo loạn.

“Tôi tắt đèn nhé?”

Trương Lê đưa tay ấn vào chiếc đèn ở đầu giường.

“Không được!”

Cố Hân Dục hoảng loạn, muốn đẩy mà đẩy không nổi.

“Sao thế? Còn muốn lầy đồ để đánh tôi à?”