Chương 12

Ban đầu, Trương Lê chỉ muốn ngủ với cô, cô càng không cho, anh càng hưng phấn. Anh không thích thì chương trình cũng chẳng cần phải quay chụp. Nhưng cô để cho anh muốn làm gì thì lại thì anh lại không nói nên lời.

Trương Lê vẫn đi làm như bình thường, Cố Hân Dục thỉnh thoảng cũng sẽ đi theo anh, thỉnh thoảng sẽ ở nhà một mình làm mấy thứ đồ thủ công. A Kiệt đã đẩy hết lịch trình của cô đi, cho nên không có công việc gì để làm cũng thật nhàm chán.

Cô lên Weibo xem một chút, thấy giáo trình làm thú bông nhỏ. Tay nghề của chủ blog thật sự rất tốt, thành phẩm làm ra rất giống với những nhân vật anime, manga, sinh động như thật.

Cố Hân Dục mua tài liệu trên mạng, muốn làm một con Pikachu.

“Tống giám đốc Trương, đây là tư liệu của cô Cố.”

Trợ lý dựa theo yêu cầu của anh, tìm kiếm từng chút từng chút một về chuyện của Cố Hân Dục.

Đây là lần đầu tiên Trương Lê có hứng thú đối với một cô gái.

Thì ra cô là do trời xui đất khiến mới gia nhập giới giải trí. Vốn dĩ người đến thử vai là bạn học cùng lớp của cô. Nhưng ai ngờ đâu, đạo diễn lại coi trọng cô. Lần đó, vì quay phim mà cô đã ngâm mình dưới nước mười tám tiếng đồng hồ, cuối cùng bị cảm nặng. Bởi vì không muốn đi theo phó đạo diễn, từ chối mọi lời khıêυ khí©h đầy ái muội và những bữa tối cho nên cô bị người ta mắng, bị người ta tẩy chay, cuối cùng mới đi tới thành công như ngày hôm nay.

Nếu là người khác, có lẽ Trương Lê sẽ nhếch miệng cười lạnh, không có con đường nào đi tới thành công mà dễ dàng cả, cô như vậy thì người khác cũng như thế thôi.

Chỉ là, bỗng nhiên Trương Lê lại có cảm giác đau lòng, cho dù là một chút xíu thôi nhưng cũng khiến anh khó chịu. Có lẽ bởi vì mẹ anh qua đời từ sớm, năm anh bảy tuổi đã ra đi, cho nên khi ở bên Cố Hân Dục, anh cảm nhận được tình cảm như tình mẹ, là loại cảm giác khiến người ta ỷ lại, quyến luyến không rời.

“Em đang ở đâu?”

Trương Lê gọi cho cô.

“Tôi ở nhà.”

Giọng nói cô mềm mại, giống như bánh hoa quế khi còn nhỏ được ăn.

“Nếu như buổi tối không có việc gì thì cùng tôi tham gia một bữa tiệc đi. Một người bạn của tôi mở công ty mới.” Trương lê nói.

Cố Hân Dục nhíu mày, trong chương trình, hai người đóng vai bạn trai bạn gái, nếu như đề cập tới chuyện bạn bè trong cuộc sống bình thường thì có chút không ổn lắm.

“Tôi thích hợp à?” Cô có chút do dự.

“Có gì không thích hợp chứ? Đã nói rồi nhé. Lát nữa tôi sẽ bảo trợ lý đưa cho em một bộ lễ phục dạ hội.”

Trương Lê nói, sau đó tắt điện thoại, vừa thấy bây giờ mới là ba giờ rưỡi, không bằng tự mình cùng cô đi chọn.

“Anh Trương, anh xem cái này, váy màu trắng có vẻ rất giống với khí chất nhẹ nhàng như tiên của cô Cố, hơn nữa, thiết kế…”

Trương Lê rất ít khi đi mua sắm cùng phụ nữ, tất cả đều chỉ cần quăng thẻ cho bọn họ là được. Thỉnh thoảng, có đôi lần sẽ đi cùng với chị em họ, nhưng mấy cái đó thì không tính làm gì.

Xương bướm của cô tựa như một con bướm muốn bay đi một cách nhẹ nhàng. Trong xương cốt của Trương Lê, anh là một người đàn ông bảo thủ. Anh đã từng dùng đầu lưỡi thưởng thức qua từng tấc da tấc thịt ngon miệng này. Chỗ này sao có thể để người đàn ông khác nhìn thấy chứ?

“Không đẹp, đổi bộ khác.”

Trương Lê đanh mặt, lạnh giọng nói. Anh không biết, du͙© vọиɠ chiếm hữu cũng là một trong những biểu hiện của tình yêu.

Cố Hân Dục cho rằng chuyện công việc khiến anh không thoải mái cho nên mới mang cô ra tra tấn. Thử mấy bộ rồi mà anh vẫn kén cá chọn canh, bộ này không được, bộ kia cũng không được . Cố Hân Dục không còn tâm trạng muốn cùng anh nháo nữa, cô ngồi lên sô pha, nói:

“Tôi không thử nữa.”

Là câu trần thuật, không phải làm nũng.

Trương Lê liếc nhìn cô một cái, nói:

“Gói hết những chiếc váy kia lại, em mặc cái váy màu đen đi.”

Trương Lê hận không thể bọc kín mít cô lại, không cho người khác thấy dù chỉ là chút ít.