Chương 18

Hai người ở nhà vô cùng rảnh rỗi. Nhà của Trương Lê rất lớn, có đầy đủ các loại phương tiện để giải trí. Trong nhà có bể bơi, có phòng chiếu phim, phòng tập thể thao. Tóm lại là, không cần ra khỏi cửa cũng có thể hưởng thụ một cuộc sống vui vẻ.

“Đây là gì thế?”

Trương Lê chỉ vào cái móc điện thoại của cô.

“Rất đáng yêu.”

“Pikachu, một nhân vật anime.”

Cố Hân Dục thích việc may vá, cô đang làm mấy con thú nhồi bông nhỏ.

“Anh thấy điện thoại của thư ký cũng có một cái. Bây giờ nó đang rất phổ biến à?”

Trương Lê hiếm khi quan tâm đến phụ kiện của phụ nữ, bọn họ đều chỉ quan tâm đến giá cả mà thôi.

“À, cái đó là em đưa cho cô ấy. Cái này thế nào?”

Cô đắc ý vẫy vẫy con thú bông trong tay, chuẩn bị làm một con đưa cho A Kiệt, mặc dù cô ấy chẳng hề thích mấy loại vật nhỏ xinh xinh này của thiếu nữ.

“Nhìn ngốc quá.”

Trương Lê nói, trong lòng lại cảm thấy chua chua, tại sao không tặng tôi?

Cố Hân Dục không để ý tới tâm trạng của ai kia, tiếp tục nhét bông vào con thú nhỏ.

“Anh nói nó xấu mà em vẫn làm à?”

Nếu không phải Trương Lê là cậu ấm con nhà giàu thì với tính tình này không biết đã bị người ta đánh chết bao nhiêu lần rồi.

“Cũng chẳng phải làm cho anh.”

Cố Hân Dục liếc mắt xem thường anh. Cô mới không thừa nhận rằng ban đầu cô đã định đưa một con Doraemon cho anh, nhưng về sau lại cảm thấy với ánh mắt của anh thì rất khó mà thích được loại đồ nhỏ xinh như thế này.

“Em đi nấu cơm đi, anh đói bụng rồi.”

Trương Lê đẩy đẩy cô.

“Trương Lê, anh cho rằng em là người giúp việc của anh à?”

Cô lấy cái gối ôm đập vào đầu anh, nói:

“Cẩn thận người hâm mộ của em gửi dao cho anh đấy.”

“Em không biết chương trình này sẽ qua cắt ghép à? Loại hình ảnh này không phải bọn họ muốn xem là được.”

Người có tiền thì nói gì cũng đúng lý hợp tình!

Cố Hân Dục tức giận đi vào bếp. Một lúc sau, Trương Lê cũng đi vào theo cô. Ôm lấy eo cô, một cái ôm ấp áp từ phía sau, sau lưng cô là l*иg ngực rắn chắc của anh.

“Cố Hân Dục, em tức giận?”

Trương Lê vùi đầu vào cổ cô, hơi thở phả vào da thịt cô, nhìn anh chẳng khác gì một con gấu.

“Anh tránh ra.” Cố Hân Dục không để ý tới anh.

“Anh sai rồi, anh không nên nói chuyện như vậy.”

Trương Lê biết, muốn lấy lòng bạn gái thì phải co được, giãn được.

Sau này có người nói rằng, trong chương trình, Trương Lê là con sư tử cao ngạo lại trở thành một chú chó trung thành. Ban đầu là người kiêu ngạo, hất cằm sai khiến người khác, nhưng dần dần lại biến thành một người biết lấy lòng, nịnh nọt các kiểu. Mặc cho nhiều người hâm mộ nhìn thấy thì Trương Lê cũng chẳng để ý gì đến những bình luận đó.

“Anh bỏ em ra, em nấu cơm kiểu gì?”

Cố Hân Dục cố gắng tránh khỏi tay anh.

“Nếu anh còn ôm nữa thì em sẽ thật sự tức giận.”

“Em hôn anh một cái đi.”

Rõ ràng đã là người đàn ông hơn ba mươi tuổi rồi mà còn trẻ con như đứa trẻ hai tuổi.

“Không hôn.”

Cố Hân Dục không muốn nói chuyện với anh.

“Em không hôn anh thì có nghĩa là em đang trách anh. Anh sẽ quấn lấy em không buông.”

Trương Lê chớp chớp mắt. Nếu như hình ảnh làm nũng này của Trương Lê mà bị đám bạn bè của anh nhìn thấy thì có lẽ sẽ không thể tin vào nhân sinh được nữa rồi.

Cố Hân Dục im lặng.

Trương Lê ôm chặt hơn, không chịu buông tay một giây nào, hai người càng gần nhau hơn.

“Anh buông tay trước đi, xong rồi em sẽ hôn.”

Cố Hân Dục cũng không so đo, tính toán với thái độ vừa rồi của anh. Cô chuẩn bị hôn vào má anh nhưng người đàn ông kia bỗng nhiên nghiêng đầu, nụ hôn trực tiếp rơi lên môi anh.

Trương Lê giữ chặt đầu cô, không để cô rời đi, ý cười xấu xa ở khóe môi giống như một đứa trẻ thực hiện một trò đùa dai thành công.