Chương 20

Cuối tuần, ánh nắng nhàn nhạt, gió biển hơi lạnh, Cố Hân Dục mặc một chiếc váy dài phong cách Bohemian, trên đầu đội mũ rơm, bị người nào đó nắm chặt tay đi trên bờ cát mềm mại. Những hạt cát nhỏ bé tinh tế chồng chất ở bên nhau, chân trần giẫm lên, vừa tê vừa ngứa.

Đại dương mênh mông, biển xanh rộng lớn, sóng vỗ vào bờ như nối liền với nhau. Anh chưa bao giờ cảm thấy mình là người có tế bào lãng mạn, vậy mà giờ phút này lại hy vọng con đường phía trước có thể dài hơn một chút, xa hơn một chút.

“Ngày mai quay chụp sẽ kết thúc.” Trương Lê nói.

Ban đầu Cố Hân Dục chờ đợi nhất là ngày này. Thậm chí cô còn nghĩ mình sẽ bỏ dở giữa chừng. Bởi vì tính tình của Trương Lê rất xấu, nhân phẩm kém, cùng anh ở chung một không gian thật sự vô cùng ô nhiễm. Thế nhưng, cuộc sống đâu lường trước điều gì, chỉ trong vòng một tháng, suy nghĩ của cô đã hoàn toàn thay đổi.

Trương Lê cho rằng mình sẽ hành hạ cô, làm nhục cô, khiến cô khổ sở hoặc thân bại danh liệt*, cuối cùng khiến cô phải rời khỏi giới giải trí. Ấy vậy mà, chính anh lại sa vào trầm luân.

[*Thân bại danh liệt: Thanh danh tiêu tan.]

“Ngày mai em sẽ quay lại công việc à?”

Trương Lê nhìn về phía xa xa.

“Nhận một bộ phim, cũng không tệ lắm, đối phương là một nam diễn viên nổi tiếng.” Cô nói.

Tính tình Trương Lê nóng nảy, có cảm tình với một người nào đó mà không nói thì không phải là phong cách của anh.

“Cố Hân Dục.”

Anh chần chờ hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng

“Anh biết anh ở trong lòng em không phải người tốt gì cả. Có lẽ em sẽ hận anh, oán anh lúc trước đã ép buộc em. Nhưng anh vẫn phải nói cho em biết, tất cả mọi chuyện đã xảy ra, anh đều không hối hận. Không hối hận vì đã tham gia chương trình này vì em. Có lẽ em sẽ không đồng ý, nhưng anh vẫn muốn nói.”

Ánh mắt anh vô cùng chân thành, tựa như một đứa trẻ chưa từng trải qua sự đời, tràn ngập sự chân thành và kiên định.

Cố Hân Dục nhìn anh, bỗng nhiên có chút cảm động.

“Cố Hân Dục, làm bạn gái anh, được không em?”

Tâm tình của anh chưa từng thấp thỏm như thế này bao giờ, trái tim lên xuống thất thường, không thể nào bình tĩnh được.

Có lẽ anh đã từng nói lời này với rất nhiều người khác rồi. Anh là lãng tử đào hoa, anh trời sinh phong lưu. Anh không phải người đàn ông dịu dàng như ngọc trong giấc mơ của thiếu nữ. Anh vô sỉ, hạ lưu, làm việc không đủ quang minh lỗi lạc. Nhưng Cố Hân Dục biết, khi ấy, cô thật sự đã bị mê hoặc.

Nội tâm cô bỗng xuất hiện một loại cảm xúc mãnh liệt rằng hãy đồng ý đi. Không được! Không được! Cố Hân Dục, tỉnh táo lại! Anh ta là loại người gì chẳng phải mày đã biết rõ từ lâu rồi sao? Nhưng nhìn ánh sáng trong mắt anh, Cố Hân Dục không đành lòng dập tắt nó.

“Cố Hân Dục, anh biết em không tin anh. Đúng vậy, chúng ta đã quen biết nhau lâu như vậy, anh vẫn luôn chọc em, khiến em tức giận. Em không thích anh cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà hôm nay em biết anh thích em là đủ rồi, anh sẽ chứng minh cho em thấy.”

Trương Lê giống như một đứa trẻ không hiểu việc đời.

“Trương Lê.”

Cô do dự, cô rất muốn gật đầu ngay lập tức, mặc dù sẽ bị bỏ rơi nhưng cô cũng đã từng vì yêu mà điên cuồng. Thế nhưng khi bình tĩnh nghĩ lại, cô là người của công chúng, con đường cô đi là ngọc nữ thuần khiết. Nếu ở bên Trương Lê, không nói đến chuyện có giữ được hình tượng hay không, nhưng dựa vào tính tình của Trương Lê, anh có thể ở bên cô bao lâu? Cô đã nỗ lực nhiều năm như vậy, có thể vì chuyện này mà thất bại thảm hại hay không?

Cô không phải Trương Lê, anh sinh ra đã có được quá nhiều cho nên mới không sợ mất đi. Nhưng cô là Cố Hân Dục, cô chỉ có một mình cô, cô phải bảo vệ mình thật tốt. Chuyện này quá mạo hiểm, Cố Hân Dục không dám quyết định.

Vẫn nên cố gắng bảo vệ trái tim này khỏi xao xuyến, để nó vào những bộ phim điện ảnh ưu tú thì hơn, là một người phụ nữ không dựa vào đàn ông , tự lực cánh sinh.

[*Tự lực cánh sinh có nghĩa là biết tự chủ lao động bằng trí tuệ và bàn tay để tạo lập đời sống và phát triển.]