Chương 8

Khi Trương Lê ra khỏi phòng, Cố Hân Dục đã làm xong bữa sáng.

“Lát nữa em có bận việc gì không?” Trương Lê cắn một miếng bánh.

“Công việc đã từ chối hết rồi còn có thể bận chuyện gì nữa?”

Cố Hân Dục vì chương trình này mà đã từ chối hết các lời mời khác rồi.

“Thế thì đi làm cùng tôi đi.”

Trương Lê ăn mặc chỉnh tề, thật sự rất giống câu nói dạng chó hình người. Hôm nay hai người cùng đi vào công ty, phong cách có chút khác biệt.

“Tổng giám đốc Trương, chị Hân Dục.”

Mấy đàn em trong công ty theo chân bọn họ mở miệng chào hỏi. Bởi vì thông tin quay chụp chương trình đã công bố cho nên hầu như mọi người trong công ty đều biết hai người đang hợp tác.

Tất nhiên, mặt khác, những ngôi sao nữ trong công ty không thiếu người hâm mộ cùng ghen tị với cô. Không nói tới chuyện khác, chỉ nói tới giao tình với tổng giám đốc Trương thôi, sau này tài nguyên không tìm tới cô thì còn ai nữa đây?

Cố Hân Dục có chút mất tự nhiên. Trương Lê nắm tay cô, đi ngang qua mỗi nhân viên đều chào hỏi, rõ ràng là tâm trạng anh lúc này vô cùng tốt. Cố Hân Dục là một diễn viên, có thể vì chuyện xưa của người khác mà rơi nước mắt, từ trước đến nay đều đóng vai quần chúng mà thôi, ấy vậy mà hôm nay lại trở thành nữ chính trong vở kịch này.

“Xin chào.” Cố Hân Dục mỉm cười, tự nhiên lại xinh đẹp. Mọi người khi đi qua ông chủ đều thay đổi sắc mặt, đáng tiếc, đối với sự nhiệt tình thân thiện này của bọn họ, Cố Hân Dục chỉ cảm thấy bất an, lo lắng mà thôi.

“Ồ, bà chủ tới rồi.”

Hôm nay A Kiệt mặc vest chỉn chu, dáng vẻ của một người phụ nữ độc lập và mạnh mẽ.

“Chị đừng nói nhảm.” A Kiệt là người quen lâu năm, nên mới buông lời trêu chọc một chút.

“Thôi được rồi, em cứ yêu đương đi. Tôi còn có việc, mới ký hợp đồng với mấy người mới thuộc quản lý của tôi. Sao sánh được với cuộc sống tốt đẹp như em chứ?”

A Kiệt trêu ghẹo, trong tối ngoài sáng cũng không quên tâng bốc Trương Lê lên tận mây xanh.

Mỗi lần nhìn thấy Trương Lê, A Kiệt lập tức biến thành dáng vẻ chân chó*.

[*Chỉ những người nịnh hót, là chân sai vặt ý.]

Tới văn phòng của Trương Lê, thư ký chân dài mang lên cho Cố Hân Dục một ly cà phê. Cố Hân Dục đã tới nơi này một lần, là khi ký hợp đồng, lúc ấy cô vẫn còn là một cô nàng choai choai.

Cô đánh giá căn phòng một chút. Không có những màu sắc rực rỡ như cô tưởng tượng, tất cả mọi thứ đều vô cùng đơn giản. Chủ đạo là hai màu đen trắng, thẩm mĩ cũng không tồi.

“Em xem tạp chí một lát đi, tôi làm xong chuyện này rồi chiều đưa em đi chơi.”

Trương Lê vừa nói chuyện vừa mở máy tính lên, sau đó mở văn kiện mà thư ký mới mang đến.

Anh có một cái giá sách không lớn không nhỏ, có khoảng mấy trăm quyển sách. Cố Hân Dục vốn nghĩ rằng đây đều là tạp chí người đẹp, nếu không thì cũng là những loại sách mà đàn ông thích, bởi vì người đàn ông này chính là một con quỷ háo sắc mà. Ấy vậy mà lại có cả 《 Tư Trị Thông Giám*》, 《 Sử Ký*》 mấy loại sách văn học cổ đại.

[*Tư trị thông giám (chữ Hán: 資治通鑒) là một cuốn biên niên sử quan trọng của Trung Quốc, với tổng cộng 294 thiên và khoảng 3 triệu chữ. Tác giả chính của cuốn sử này là Tư Mã Quang – nhà sử học thời Tống.(Nguồn: Wiki)]

[*Sử Ký (tiếng Trung: 史記/史记) hay Thái sử công thư (太史公書, nghĩa: Sách của quan Thái sử) là cuốn sử của Tư Mã Thiên được viết từ năm 109 TCN đến 91 TCN, ghi lại lịch sử Trung Quốc trong hơn 2500 năm từ thời Hoàng Đế thần thoại cho tới thời ông sống. Vì là văn bản lịch sử Trung Quốc có hệ thống đầu tiên, nó ảnh hưởng cực lớn tới việc chép sử và văn chương Trung Quốc sau này, có thể so sánh Tư Mã Thiên với Herodotus và Sử Ký với cuốn Lịch sử – Historiai của ông (theo quan điểm người phương Tây).]

Cô tùy ý chọn một quyển 《 Buổi diễn của Truman 》, sau đó ngồi xuống ghế sô pha.

Mệt mỏi thì nằm trên sô pha nghỉ một lát, nhìn những tòa cao ốc ngoài cửa sổ, ánh mắt ngẫu nhiên nhìn qua Trương Lê. Sườn mặt góc cạnh rõ ràng, đôi mày kiếm hơi nhíu lại.

“Vào đây một chút.” Anh gọi thư ký.

“Chỗ này, chỗ này, làm lại.”

Anh chỉ vào một xấp văn kiện, nói:

“Tôi đã đánh giá xong rồi, sửa lại một chút theo yêu cầu của tôi. Còn có chỗ này nữa, dùng đầu óc mà sắp xếp lại tình tiết hợp lý một chút.”

Người đàn ông nghiêm túc là đẹp trai nhất! Những lời này tất nhiên rất có đạo lý rồi. Ít nhất thì lúc này Trương Lê đẹp trai, quyến rũ hơn ngày thường khá nhiều.

“Sao thế? Nhìn tôi đến ngây người à?”

Người đàn ông nhìn qua chỗ này, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt rình mò của con hồ ly nhỏ. Cô lập tức cúi đầu, chỉ để lại cho anh cần cổ trắng nõn mà thôi.

“Ai thèm nhìn anh? Đừng có suy nghĩ vớ vẩn.” Có đánh chết thì Cố Hân Dục cũng không nhận.

“Không nhìn thì không nhìn.”

Anh ra vẻ vô cùng rộng lượng, không thèm so đo với cô gái nhỏ.