Chương 1: Kế Hoạch Thất Bại

Trong căn biệt thự rộng lớn nhà họ Mạc, đèn đuốc sáng choang, phòng ngủ u ám lầu hai, đang trình diễn một vở kịch kí©ɧ ŧìиɧ.

Đầu ngón tay thon dài trắng nõn của Đường Hoài An khẽ vẽ vòng tròn trước ngực Mạc Tư Quân, nơi đi qua dấy lên ngọn lửa, trong mắt hai người đều chan chứa tìиɧ ɖu͙© nồng đậm.

“Tư Quân, thích không?”

Đường Hoài An mỉm cười dịu dàng, nói xong liền khẽ vươn chiếc lưỡi thơm tho của mình liếʍ lên dái tai nóng bỏng của Mạc Tư Quân.

Mạc Tư Quân chịu kí©h thí©ɧ, trong lòng đã rõ ràng bảy tám phần, giọng nâng cao tràn đầy lạnh lẽo: “Đường Hoài An, cô con mẹ nó hạ thuốc tôi?”

Đường Hoài An ngồi dậy, cởϊ áσ khoác của mình xuống, bên trong lại là nội y tình thú bằng ren màu đen, làn da trắng nõn đàn hồi, còn tản ra hương thơm dụ hoặc, lửa dục trong mắt Mạc Tư Quân càng đậm.

“Không hạ thuốc cho anh, em làm sao ngủ được anh chứ? Chúng ta kết hôn hai năm rồi, anh chưa từng chạm vào em, vậy thì em chỉ đành chủ động một chút.



Nhìn dáng vẻ sắp không cầm giữ nỗi của Mạc Tư Quân, trong lòng Đường Hoài An dâng lên cảm giác thành tựu cực lớn, chỉ là khổ sở bao nhiêu, lại chỉ mình cô biết.

Cuộc sống vợ chồng danh chính ngôn thuận mà cô mong muốn lại phải dùng thủ đoạn này, haiz.

Mắt Mạc Tư Quân như sắp phun ra lửa: “Cô có tin tôi gϊếŧ chết cô không?”

“Chết thế nào, sướиɠ chết sao? Cầu còn không được.



“Làm ra chuyện đê tiện như vậy, Đường Hoài An, cô thật ghê tởm cùng cực!”

Nụ cười trên mặt Đường Hoài An xán lạn, nhưng nghe lời nói tổn thương của Mạc Tư Quân, trong lòng vẫn là đau đớn.

“Tiếp tục mắng đi, hai năm rồi, ngày nào em không phải sống như vậy? Em sớm đã quen rồi, bất kể nói thế nào, chúng ta là vợ chồng, vợ muốn lấy lòng chồng, chuyện này hẳn không có gì sai đúng không?”

Nói xong, Đường Hoài An vươn tay cởi thắt dưng da của Mạc Tư Quân.

Cô cho rằng hạ thuốc Mạc Tư Quân thì anh sẽ mặc mình bày bố, nhưng không nghĩ tới mức độ chán ghét của anh đối với cô lại lớn đến mức có thể kháng cự sức mạnh của thuốc!

“Phịch!”

Mạc Tư Quân phất tay, nửa người trên Đường Hoài An ngã trên chiếc bàn con cạnh giường, nhất thời đau đến không thẳng lưng nỗi.

“Đường Hoài An, muốn tính kế tôi, cô còn non lắm!”

Đường Hoài An đau đến chảy nước mắt, thấy Mạc Tư Quân xuống giường, cô vươn tay muốn giữ lấy ống quần anh, nhưng dù anh vì thuốc và bước chân có chút loạng choạng, lại vẫn đi rất nhanh, cô bắt vào không khí.

Đường Hoài An bất lực ngồi co ro trên sàn, cô cười, nước mắt giàn giụa.

Ngoài cửa sổ bỗng nổi gió điên cuồng, sấm chớp rền vang, Đường Hoài An trước nay sợ sấm, nhưng từ sau khi kết hôn, cô mới dần phát hiện, thứ còn đáng sợ hơn sấm, thực ra là Mạc Tư Quân lấy cô, lại không yêu cô.

Nơi thành phố phồn hoa này, người người đều ngưỡng mộ cô gả cho người đàn ông thanh mai trúc mã của mình, hâm mộ cô dễ dàng bước vào hào môn.

Lại không biết, sau khi chuyện đó qua đi, hai năm rồi, lạnh lùng và trào phúng vô tận, vô số lần cô cô đơn phòng trống, đều khiến cô cảm thấy sụp đổ.

Sàn nhà lạnh lẽo, Đường Hoài An khóc đến mệt mỏi không còn chút sức lực lại không hề có cảm giác gì, cô nằm đó ngủ thϊếp đi.

Ngày hôm sau, Đường Hoài An đang vội bản thiết kế váy cưới ở công ty, điện thoại trong túi lại vang lên.

Cô cầm lên xem, lại là thư ký của Mạc Tư Quân gọi tới.

“Alo, là bà Mạc sao?” Giọng cô thư ký cung kính.

Bà Mạc, cô đã bao lâu không nghe thấy cách xưng hô này rồi?

Từ sau khi kết hôn, Mạc Tư Quân đã ra lệnh không cho phép người làm trong nhà gọi cô như vậy, họ bình thường đều gọi cô là cô Đường, thật sự đã lâu không nghe rồi.

Tay cầm điện thoại khựng lại một chút: “Là tôi, xin hỏi cô có chuyện gì sao?”

“Tám giờ tối nay, Mạc tổng sẽ dẫn tiểu tam đi thuê phòng, địa điểm là khách sạn quốc tế Hải Trừng.



Đường Hoài An như bị sét đánh, điện thoại xém chút rơi xuống.

“Cô nói gì?”

“Bà Mạc, trước đây lúc cô ở công ty từng giúp tôi, tôi rất cảm kích cô, cho nên lần này nói chuyện này cho cô biết, tuyệt đối đừng nói là tôi nói! bà Mạc, tạm biệt.



Đường Hoài An còn đang tiêu hóa lời của thư ký, điện thoại lại bị cúp máy.

Tiểu tam!

Trái tim Đường Hoài An thắt lại, trong lòng lập tức nhen nhóm lửa giận.

Mạc Tư Quân! Tại sao anh sỉ nhục tôi như vậy!

Tốt! rất tốt!.