Chương 24: Sự Phản Kháng Của Đường Hoài An

Đôi mắt ước nhoà đỏ bừng của Đường Hoài An liếc nhìn Mạc Tư Quân, yếu đuối nhưng quật cường: “Anh tưởng chỉ có anh có năng lực uy hϊếp người khác thôi sao? Tôi nói cho anh biết, bây giờ chính là tôi đang uy hϊếp anh, có bản lĩnh thì bây giờ anh tống tôi vào tù đi, sau đó xem xem nhà họ Mạc các người có vì vậy mà lật trời không!”

Nghĩ đến những thang dược đắng nghét mà mình không thể không uống kia, trong lòng Đường Hoài An càng lúc càng thống hận, lời nói ra cũng càng lúc càng không được suy nghĩ kiểm soát nữa.

“Kết hôn hơn hai năm vợ của Mạc Tư Quân đều không mang thai, ai biết nội tình thì không nói, người nào không biết nội tình, còn tưởng là Mạc Tư Quân anh không ổn nữa kìa!”

Đôi con mắt của Mạc Tư Quân lập tức trừng to, tôn nghiêm của đàn ông lại bị khıêυ khí©h như vậy, lần này, anh hoàn toàn bị Đường Hoài An chọc giận rồi.

Nhưng sau khi nói ra lời này, Đường Hoài An lại hối hận, một người đàn ông cao ngạo như Mạc Tư Quân, tuổi còn trẻ đã lăn lộn trên thương trường, trải qua không biết bao nhiêu mưa gió máu tanh trên thương trường, đương nhiên không cần nói, người đàn ông như vậy sao có thể cho phép người khác nói mình không ổn được.

Hơn nữa còn là về phương diện đó nữa?

Nghĩ đến sự trừng phạt của Mạc Tư Quân đối với mình ở biệt thự lần trước, trái tim Đường Hoài An bắt đầu không tự chủ được mà trở nên hoảng loạn.

“Tôi không ổn?” Khí tức ấm nóng mà tức giận cuồn cuộn bên vành tai.

Đường Hoài An theo bản năng muốn chạy, nhưng chân vừa nhấc ra liền bị một bàn tay lớn kéo lại.

Giây sau đó, cả người Đường Hoài An ngã về sau, cả sống lưng của cô dán chặt trên chiếc bàn làm việc màu đen rộng lớn, cơ thể của Mạc Tư Quân cũng sà xuống.

Đầu óc Đường Hoài An trắng toát, anh muốn làm ở đây?

Không, không được.

Tay chân Đường Hoài An dùng sức phản kháng, nhưng đối mặt với Mạc Tư Quân mạnh mẽ, căn bản không có ích gì cả.

“Mạc Tư Quân, anh điên rồi! Anh buông tôi ra!”

Hai bàn tay trắng trẻo mảnh mai của Đường Hoài An bị Mạc Tư Quân dễ dàng nắm lại, trực tiếp ghì lên trên đỉnh đầu cô.

Tư thế này khiến nửa thân trên của Đường Hoài An gần như hoàn toàn mất đi năng lực chống trả, cô muốn khóc mà không thành nước mắt, không nghĩ gì mà trực tiếp giơ chân muốn đá Mạc Tư Quân ra, nhưng tay chân người đàn ông dài ngoằng, đầu gối thúc nhẹ một cái, đã ghim chặt chân phải của Đường Hoài An rồi.

Mặt của Mạc Tư Quân ở gần trong gang tấc: “Không phải cô nói tôi không ổn sao? Đừng gấp, tôi lập tức cho cô biết rốt cuộc tôi có ổn hay không.



Bàn tay phải rảnh rỗi đột nhiên đột kích vào vạt váy của Đường Hoài An, trên đùi cô đột nhiên cảm nhận được một sự mát lạnh, bàn tay lớn của Mạc Tư Quân áp lên, dần dần hướng lên trên….

Một luồng nhiệt tràn qua tâm trí Đường Hoài An, cô gần như muốn khóc ra thành tiếng.

“Đây là văn phòng, Mạc Tư Quân, anh điên rồi sao!” Đường Hoài An không kìm chế được mà giơ tay hất về phía mặt của Mạc Tư Quân.

Bàn tay còn chưa chạm đến da mặt thì đã bị chặn lại, Mạc Tư Quân trả lời, nhưng động tác trên tay vẫn không ngừng lại: “Văn phòng thì sao, không phải cô thích chơi trò kí©h thí©ɧ ư?”

Tay của Mạc Tư Quân châm lửa trên đùi của Đường Hoài An, từ từ di chuyển đến eo, làn da mịn màng trắng nõn kí©h thí©ɧ du͙© vọиɠ nguyên thuỷ nhất trong cơ thể của người đàn ông, anh rõ ràng cảm nhận được một bộ phận nào đó trong cơ thể mình đang thức tỉnh lại hệt như một con mãnh thú.

Tay phải của Mạc Tư Quân sờ mó một cách suồng sã trên người của Đường Hoài An, Đường Hoài An nghe thấy hơi thở của mình càng lúc càng nặng nề.

Hôm nay Đường Hoài An mặc một chiếc đầm liền thân mà trên vai có dây cột, Mạc Tư Quân vừa cúi đầu liền nhìn thấy xương quai xanh trắng trẻo thoắt ẩn thoắt hiện của cô bị cột chặt bởi cái dây này… nhìn thế nào cũng cảm thấy có chút nhức mắt.

Đột nhiên, một bóng đen ập vào trên ngực Đường Hoài An, cô kinh hoảng cúi đầu, Mạc Tư Quân vậy mà lại cúi đầu về phía ngực cô, dùng miệng cắn vào dây đeo màu trắng trên vai cô, sau đó nhẹ nhàng kéo, mở ra rồi.

Chất vải mỏng manh trượt xuống khỏi bờ vai tròn trịa lộ ra ánh xuân tươi đẹp, sắc mặt Đường Hoài An lập tức đỏ bừng, căn bản không ngờ Mạc Tư Quân lại làm ra hành động như vậy.

Đôi môi nóng bỏng của Mạc Tư Quân áp lên bờ vai run rẩy của Đường Hoài An, ánh mắt của người bên dưới càng lúc càng mê li….

Trong cơn ngẩn ngơ, hai tay cô ấn chặt vào thành bàn, môi dưới gần như sắp cắn đến chảy máu, cô cố gắng hết sức để không phát ra tiếng động.

Tuy rằng trong suốt hai năm hôn nhân với Mạc Tư Quân, bọn họ sống chung vô cùng không vui vẻ, thậm chí có thể nói là hành hạ lẫn nhau, nhưng trong vài lần kí©ɧ ŧìиɧ, Đường Hoài An không thể không thừa nhận rằng lần nào cô cũng cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ từ sâu thẳm trong cơ thể.

Không phải cô không muốn rút mình ra mà là không thể, một nụ hôn từ Mạc Tư Quân, một cái vuốt ve, một chút độ ấm đến từ cơ thể anh, đều có thể khiến cô chìm trong biển sâu, chìm đắm rồi chìm đắm.

Một Đường Hoài An không có tiền đồ như vậy, ngay cả bản thân cô cũng xem thường.

Nhưng không có cách nào cả, anh là Mạc Tư Quân, cô yêu người đàn ông này hơn cả mạng sống của mình.

Nếu số phận trừng phạt cô khiến tình yêu của cô dành cho Mạc Tư Quân ngày này qua ngày khác càng thêm khắc sâu vào máu, thì cứ để số phận như ý đi, yêu nhau lắm cắn nhau đau, cô sẽ không sợ.

Đường Hoài An nhắm chặt mắt lại, một giọt nước mắt nóng hổi chảy ra từ khóe mắt.

Đây là địa giới tấc đất tấc vàng của cả thành phố, lầu 17 tập đoàn Mạc Thị, một cảnh tượng kí©ɧ ŧìиɧ càng lúc càng mãnh liệt.