Chương 33: Tôi Có Thể Đợi

Vẻ mặt của Đường Hoài An trở nên nghiêm túc: “Tối nay tôi cũng tính là được giải vây dưới sự giúp đỡ của Triều tổng, tôi rất cảm ơn Triều tổng, nhưng nếu như Triều tổng vẫn không quên được chuyện lần trước, thái độ của tôi vẫn sẽ giống như lần trước, tôi nói rõ lời này là không hy vọng vì điều này mà dẫn đến hiểu lầm.



Trong lòng Đường Hoài An biết rõ không thể, cho dù cô cố hết sức cũng không thể có được tình yêu của Mạc Tư Quân, cô cũng tuyệt đối sẽ không phản bội anh.

“Phải, hôn nhân của tôi và Mạc Tư Quân chỉ là hữu danh vô thực, nhưng mỗi một lựa chọn tôi đưa ra đều là tôi tự nguyện, nếu như tôi phản bội anh ấy, cũng tương đương như việc xem thường chính mình trong cuộc hôn nhân này.



“Hơn nữa tôi không hiểu---”

Đường Hoài An khựng lại.

“Triều tổng nếu thật sự muốn làm chuyện này, có thể tìm người chuyên nghiệp hơn tôi, dùng tài lực của Triều tổng, chỉ cần chịu chi tiền, muốn bao nhiêu cơ mật thương nghiệp người khác đều có thể đưa tới cho anh, anh việc gì! cứ quấy lấy trên người tôi?”

Triều Thế Minh nhìn Đường Hoài An, gương mặt chỉ to bằng bàn tay có hơi đỏ ửng, nhìn ra được cô có hơi căng thẳng.

“Sự cạnh tranh trong thương nghiệp của tôi và Mạc Tư Quân rốt cuộc lớn cỡ nào, thiết nghĩ cô Đường biết rõ, tôi nhiều lần đưa ra yêu cầu này với cô là vì tôi không chỉ muốn lật đổ Mạc Tư Quân, tôi còn - muốn cô.



Trong lòng Đường Hoài An đã run rẩy, lúc này cô tưởng mình nghe nhầm, cô trợn to mắt nhìn sang Triều Thế Minh, vậy mà từ trên mặt của anh ta nhìn ra vẻ mặt nghiêm túc.

Trong lòng Đường Hoài An dâng lên một chút cảm giác phiền chán, quả thật người đàn ông đều là như vậy sao? Ăn trong bát nhìn trong nồi.

“Nếu như tôi không có nhớ nhầm, Triều tổng, lần gặp mặt trước của chúng ta là anh đến công ty của chúng ta bàn về chuyện thiết kế váy cưới, anh cũng đã có vợ sắp cưới rồi, bây giờ ở trước mặt tôi nói lời như này chung quy là không thích hợp lắm.



Triều Thế Minh đã cười: “Cô Đường có biết có một từ gọi là liên hôn không? Loại chuyện này rất bình thường trong gia tộc thương nghiệp, tôi nếu như bằng lòng, đám cưới này tự nhiên có thể tổ chức, nhưng tôi nếu như không bằng lòng, cũng không có ai có thể làm gì được tôi, tôi nói như vậy, cô hiểu chứ?”

Đường Hoài An trầm ngâm một lát, nói: “Tôi đương nhiên hiểu, nhưng tôi vẫn muốn nói, mặc kệ lời của Triều tổng vừa rồi là nghiêm túc hay chỉ là thuận miệng nói chơi, anh yên tâm, tôi đều sẽ không để trong lòng.



Nhìn người phụ nhỏ quật cường trước mắt, trên gương mặt của Triều Thế Minh xuất hiện một tia thích thú, anh ta từ từ lại gần Đường Hoài An, hai người gần như là mũi kề mũi: “Cô chắc chắn muốn trả lời tôi như vậy không? Đừng quên, cô là đã đồng ý ở bên tôi một buổi tối, nếu không vận mệnh của công ty của mẹ cô tôi không nói chắc được.



Lông mày của Đường Hoài An hơi nhíu lại, vẻ mặt đã không quá vui: “Cho nên Triều tổng là muốn dùng điều kiện này đến uy hϊếp tôi sao?”

Giọng nói của người đàn ông tràn ngập từ tính, lại khiến người khác không dám phản bác: “Nếu như tôi nói phải, cô Đường sẽ như thế nào? Đừng quên, bây giờ ở đây chỉ có hai người chúng ta, Mạc Tư Quân của cô chắc cũng sớm bị cô chọc tức mà bỏ đi rồi, ít nhất tôi dám bảo đảm, nếu như tôi kêu cứu chắc chắn không có ai đến cứu cô.



Đường Hoài An bị Triều Thế Minh ép từng bước lùi về sau, cuối cùng, cả người cô đã ngã ra chiếc giường lớn trắng muốt, trong lòng cô dâng lên một sự hoảng hốt: “Anh muốn làm cái gì?”

Triều Thế Minh từng bước ép sát, áp người lên: “Đương nhiên là làm chuyện nên làm rồi.



Mắt của Đường Hoài An ngân ngấn nước, cô rất sợ, chuyện lần trước bởi do sơ suất mà bị Hứa Cát Anh bỏ thuốc đưa tới giường của Đàm Tông Minh, lần nữa tái hiện trong đầu của cô.

Tuy người trước mắt này không buồn nôn và thô bạo giống như người lần trước, nhưng cảm giác kinh sợ trong lòng Đường Hoài An vẫn giống với lần trước.

Đường Hoài An cảm thấy cô tối nay chắc chắn xong đời rồi.

Bàn tay của Triều Thế Minh đã chạm vào cúc áo thứ nhất dưới cổ áo của cô, Đường Hoài An đang chuẩn bị kêu thành tiếng, miệng của cô lại bị Triều Thế Minh bịt lại.

Khoảng cách giữa mắt của hai người rất gần, Đường Hoài An sững sờ nhìn Triều Thế Minh, thật ra anh ta đã hoàn toàn dừng động tác của mình, nhưng cảm xúc của Đường Hoài An vẫn không thể bình tĩnh được.

“Cưỡng ép phụ nữ suy cho cùng vẫn là quá đê tiện.



Bóng đen trước mặt Đường Hoài An tan đi, Triều Thế Minh đã từ trên người cô đứng dậy bên mép giường, Đường Hoài An thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Triều Thế Minh vừa mặc áo vest vừa nói: “Cô yên tâm, công ty của mẹ cô đã thuộc về cô rồi, tôi sẽ không tiếp tục nhúng tay vào chuyện này nữa, nhưng tôi có thể đợi, đợi cô ngày nào đó hết muốn ở bên cạnh Mạc Tư Quân, hoan nghênh cô đến tìm tôi bất cứ lúc nào, cô Đường, chúc cô may mắn.



Đường Hoài An cảm thấy chuyện xảy ra trong một tối này giống như giấc mơ, mãi đến khi Triều Thế Minh rời đi rất lâu, cô cũng chưa có hoàn hồn lại.

Nhưng điều Đường Hoài An không có ngờ là trong biệt thự của nhà họ Mạc lại có một cảnh tượng bất ngờ lớn hơn đang đợi cô.

Khoảnh khắc đẩy cửa lớn ra thì Đường Hoài An cảm thấy bầu không khí không ổn, cô nhìn thấy có mấy người hầu đứng canh ở cửa, hỏi: “Trong nhà xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Mấy nữ giúp việc đó nhìn nhau, cũng không biết nói như nào, Đường Hoài An ý thức được nhất định là xảy ra chuyện gì đó rồi.

“Cô Đường, cậu chủ bảo cô! đưa cơm lên cho cậu ấy.

” Một người giúp việc nhỏ giọng nói.

Trong lòng Đường Hoài An cảm thấy hơi ngạc nhiên, Mạc Tư Quân muốn ăn cơm tại sao muốn kêu cô đưa lên, trước đây cũng chưa từng xuất hiện loại tình huống này.

Đường Hoài An muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì thế nhận lấy khay đồ ăn trong tay nữ giúp việc, cô từng bước đi lên phòng ngủ ở trên lầu, trong lòng không biết tại sao, dự cảm chẳng lành càng lúc càng mãnh liệt.

Cuối cùng, khi Đường Hoài An đứng ở trước cửa phòng ngủ, cô nghe thấy trong phòng ngủ truyền ra tiếng nói chuyện của đàn ông phụ nữ, trong đó còn pha lẫn một chút tiếng cười chói tai của phụ nữ.

Bàn tay bê khay đồ ăn của Đường Hoài An chợt run lên, người phụ nữ ở cùng Mạc Tư Quân! lẽ nào, là Đường Gia Hân trở về rồi?

Nhưng không đúng, bệnh tình của Đường Gia Hân nghiêm trọng như vậy, theo lý mà nói, bây giờ chắc còn ở trong bệnh viện, sao có thể xuất hiện ở phòng ngủ của bọn họ.

Nhưng nghe kỹ nội dung nói chuyện của hai người, rõ ràng là đang trêu ghẹo nhau, cỗ khí huyết trong cơ thể của Đường Hoài An lập tức dâng lên, cô đẩy cửa phòng ngủ ra.

Cái đập vào mắt là Mạc Tư Quân ở trên người với một người phụ nữ có gương mặt khá xinh, vóc dáng quyến rũ, nữ thân dưới của hai người đều che dưới chăn, nhưng nửa thân trên của hai người lại không hẹn mà cùng không mặc đồ.

Người phụ nữ vốn đang dựa vào trong lòng của Mạc Tư Quân nghe thấy cửa bị đẩy ra, hoảng hốt ngẩng đầu, lấy chăn che kín trước ngực.

Người phụ nữ xinh đẹp hét lên: “Cô là ai!”

Đường Hoài An không có để ý cô ta, bởi vì cô đã bị cảnh tượng trước mắt mà cho sửng sốt đến hoàn toàn quên mất phải nói cái gì phải làm cái gì.

Trên mặt Mạc Tư Quân vẫn mang cái vẻ châm chọc mà Đường Hoài An không thể quen thuộc được hơn, tay của anh vắt ở trên bờ vai mịn màng của người phụ nữ tóc vàng, một màn này đau sâu vào trái tim của Đường Hoài An.

Nếu như là trước đó, cảnh tượng như này xuất hiện ở trước mặt Đường Hoài An, cô sớm đã hét toáng lên rồi, nhưng bây giờ tâm cảnh của cô đã hoàn toàn khác với trước đó rồi.

Đường Hoài An hít sâu một hơi, để khay đồ ăn trong tay lên bàn rồi chuẩn bị đi ra, nhưng đằng sau lại vang lên giọng nói của Mạc Tư Quân.

“Đứng lại!”.