Tổng Giám Đốc Và Cô Thư Ký

5.69/10 trên tổng số 13 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Trong một lần uống say, cô đã tự dâng hiến đời con gái của mình cho anh, anh cũng chẳng có lý do gì để từ chối cô. Nhưng sau đêm đó, cô đã biến mất không một lời từ biệt anh. Ba năm sau, cô đột ngột x …
Xem Thêm

Tại một đồi núi tĩnh lặng, cảnh vật tiêu điều. Mảnh đất mà chỉ có khiến cho người khác đau đớn tan nát cõi lòng.

Thu xếp xong xuôi chuyện tang sự, dọn dẹp lại ngăn nắp tất cả di vật của bà nội, sau đó Tả Phạm Y đến từ biệt với bà nội, một lát nữa đây cô sẽ phải quá giang xe để quay về trường học.

Nhìn phần mộ vừa mới đắp, nước mắt của Phạm Y như thể vỡ đê dàn dụa tuôn đầy trên mặt, ào ào liên tục chảy xuống, dù cô có lau thế nào cũng không lau khô được.

Vội vã trở về, thế nhưng cô vẫn không kịp gặp mặt bà nội một lần cuối, không nghe được lời trăn trối sau cùng của bà, không thấy được đáy mắt đôn hậu và hiền lành của bà. Tiếc nuối này, nỗi đau này, không có lời lẽ nào có thể tả xiết.

Mười mấy năm trước, cô mất đi cha mẹ, nỗi đau đó còn chưa kịp nguôi ngoai mà nay lại phải đối mặt với nỗi đau mất thêm người thân cuối cùng nữa. Đau đớn này, cô biết sẻ chia cùng ai, biết giãi bày cùng ai đây?

Không có, không có ai cả! Mất đi luôn người thân cuối cùng rồi, sau này cô chỉ là một người cô độc nhất cuộc đời này, không thể tiếp tục chia sẻ những vinh quang và niềm vui trong cuộc sống này với bà nữa.

Lúc đầu tưởng rằng chỉ cần tốt nghiệp là có thể đón bà nội đến Đài Bắc sống cuộc đời mơ ước, nhưng giờ đây tất cả đã hóa thành mây khói. Bà nội không kịp đợi cô tốt nghiệp, không kịp đợi cô kiếm tiền để cùng cô sống những ngày an nhàn mà đã bỏ cô lại một mình mà ra đi.

Phạm Y rất hối hận, cũng rất đau lòng. Buổi tối sắp xếp lại di vật của bà nội, vừa nhìn tấm hình của bà thì cô liền bật khóc tức tửi và kêu gọi ‘bà ơi’, nhưng đáp lại cô cũng chỉ là căn phòng hiu quạnh và tiếng khóc thảm thiết của chính mình.

Mười mấy năm trước mất đi cha mẹ nhưng khi đó cô còn chưa kịp thấm thía sự lẻ loi trơ trọi thì trong cuộc sống của cô đã có thêm những lời nói dí dỏm yêu thương của bà nội. Sự hài hước của bà, sự dí dỏm của bà, sự kiên nhẫn lắng nghe của bà và sự hiền từ của bà......Những điều đó nó đã giúp cô nhanh chóng vượt qua nỗi đau, nhưng bây giờ làm sao đây? Bà nội đã mất rồi, còn ai có thể giúp cô vượt qua cơn đau này? Còn ai có thể chia sẻ với cô những niềm vui cùng nỗi buồn trong cuộc sống nữa?

Cô cảm thấy thật cô đơn, thật bất lực, giữa trời đất rộng lớn này dường như cũng chỉ còn lại có một mình cô.

Ngày xưa vào mỗi kỳ được nghỉ hè, cô luôn tranh thủ đón chuyến tàu đêm vội vã về Đài Nam, cũng chỉ vì muốn được ở bên cạnh bà nội nhiều hơn, để nghe bà kể về những chuyện khi còn bé của mình, để được ăn những món ăn gia đình tự tay bà nấu. Dù rằng đó chỉ là một bát tương cà cũng có thể làm cho cô nhớ đến mùi vị đó khi lần sau lại từ Đài Bắc trở về quê......Nhưng kỳ nghỉ hè lần sau cô không còn có nhà để trở về nữa rồi, cũng không còn được ăn món tương cà do chính tay bà nấu nữa, không còn được nghe những câu chuyện lý thú về tuổi thơ mà cô có thể thuộc làu.

Khe khẽ thở dài, Phạm Y quỳ xuống cúi đầu lạy 3 lạy trước bia mộ, dùng cách tự nhiên nhất, bình thường nhất nói cho bà nội biết hôm nay cô phải về trường rồi. Nhưng giọng nói nghẹn ngào, đôi môi run rẩy, chưa kịp lên tiếng mà nước mắt đã rơi xuống trước, khiến cô ngậm ngùi mãi không thể cất nên lời.

Để mặc cho những giọt lệ tung bay trong cơn gió nhẹ, óng ánh trên mặt đất như muốn nói lên tất cả tâm tình lưu luyến không đành lòng rời đi của cô. Cô lặp đi lặp lại lời nói dành cho bà nội mình: Con rất yêu, rất yêu bà!

Xốc ba lô dưới đất lên, thử ổn định dằn lại cảm xúc đang trào dâng lên mãnh liệt, âm thầm nói lời từ biệt với bà nội lần cuối cùng. Trong khoảnh khắc bất đắc dĩ quay đầu muốn rời đi, bỗng nhiên tâm trạng dường như bị sụp đổ khiến cô không thể chịu được lại một lần nữa gục xuống ở trước bia mộ của bà nội bật lên tiếng khóc nức nở.

Lần này khóc, tiếng khóc của Phạm Y như đứt từng đoạn ruột, cô khóc đến khàn cả giọng. Khóc mãi đến khi những giọt nước mắt đã cạn khô, cô mới dứt khoát kiên quyết cất bước chân, lưu luyến không rời mà đi ra khỏi nghĩa trang.

Vĩnh biệt, bà nội thân yêu nhất của con! Từ nay về sau con sẽ tự chăm sóc mình thật tốt, ở trên Thiên Đường xin bà cũng hãy tự chăm sóc tốt cho mình. . . .Trong lòng Phạm Y lặng lẽ nói lời từ biệt.

Mỗi một bước chân, trái tim cũng theo đó như đang chảy xuống từng giọt máu.

Cô không dám quay đầu lại, sợ một khi mình quay đầu lại sẽ không còn dũng khí để nhấc nổi bước chân mà rời đi nữa.

Khi cô chuẩn bị rời khỏi khỏi nghĩa trang, một cơn gió mát bất chợt từ trên núi thổi xuống, nhẹ nhàng phất ngang qua mặt cô. Nó dịu dàng giống như bàn tay bà nội. Nhẹ nhàng quá, dịu dàng quá, ấm áp quá.......

Đại diện cho hơn một ngàn sinh viên nhận bằng tốt nghiệp từ hiệu trưởng, nói lời cảm tạ thay cho tất cả sinh viên đã tốt nghiệp. Giờ khắc này, Phạm Y là sự vinh quang, là niềm tự hào nhưng cô lại tiếc nuối vì trên chiếc ghế phụ huynh lại thiếu mất đi bà nội, người mà cô thương yêu nhất.

Giờ khắc này, cô khát khao rằng bà nội vẫn còn ở đây, có thể chia sẻ với cô niềm vinh quang này. Tiếc rằng đó chỉ là tiếc nuối mà không thể nào hoàn thành.

Nhìn Vi Vân và Sở Tịnh ngồi ở vị trí khách mời đại diện cho người thân của cô, lòng Phạm Y vô cùng cảm kích.

Sau khi phát biểu cảm nghĩ xong, cô giơ cao tấm bằng tốt nghiệp nhận được từ hiệu trưởng, khom người cúi chào. Cô dâng tặng sự vinh quang này tới cho bà nội ở trên Thiên Đường, cũng chia sẻ phần vinh quang này với Sở Tịnh chị em tốt của mình và anh cả Vi Vân vị hôn phu của chị ấy. Nhưng cô không muốn người khác biết nội tâm của mình, cảm xúc ưu thương tột cùng của mình lúc này.

Hít một hơi thật sâu để giấu đi vẻ cô đơn trên mặt, cô lặng lẽ chôn giấu sự đau đớn đó xuống đáy lòng. Chị Sở Tịnh và anh cả Vi Vân tới là để chúc mừng mình tốt nghiệp, mình không nên để họ nhìn thấy sự đau khổ trong lòng của mình.

"Phạm Y, chúc mừng em." Cô vừa bước xuống bục, Sở Tịnh lập tức vui mừng tiến lên đón ôm chặt cô vào lòng.

Từ lần gặp đầu tiên gặp mặt, cô đã thấy thích cô bé Phạm Y nhỏ hơn mình năm tuổi này, hơn nữa còn luôn yêu thương coi Phạm Y như em gái ruột thịt thân thiết.

Tuy rằng Phạm Y vừa mất người thân không lâu, nhưng hôm nay cô ấy tốt nghiệp, là chuyện vui nên ăn mừng cùng với mọi người. Vì vậy thân là chị em tốt của Phạm Y, nói gì cũng phải tới dự buổi lễ tốt nghiệp này. Thứ nhất, mượn dịp này để làm giảm bớt sự buồn phiền cho cô, hơn nữa chính là hi vọng có thể mời cô đến làm việc ở ‘Cạnh Thiên’ công ty mới khai trương của Vi Vân.

Mỗi khi hoa phượng hoàng nở, khúc hát chia tay vừa cất lên, cũng chính là thời khắc tuyển nhân tài quan trọng của giới công ty. Mà Phạm Y xuất sắc như vậy, đương nhiên sẽ trở thành đối tượng được các công ty tranh nhau tuyển dụng. Thời gian trước nhà cô xảy ra chuyện lớn, Sở Tịnh ngại đề cập với cô ấy. Bây giờ cô cũng ra trường, phải tranh thủ kẻo mất nhân tài.

Cho nên, hôm nay ngoài tham gia buổi lễ tốt nghiệp của Phạm Y ra, chuyện quan trọng nhất dĩ nhiên là lôi kéo em gái ngoan Phạm Y này dốc sức cho công ty của Vi Vân rồi.

"Cảm ơn chị Tịnh và anh cả Vi Vân rất nhiều." Len lén lau đi nước mắt, Phạm Y cố gắng tỏ ra mình đang vui vẻ.

"Em nói vậy quá khách sáo rồi. Em quên chị là ai hả?" Sở Tịnh làm bộ không vui cong môi lên.

"Là chị của em, người chị tốt nhất của em." Phạm Y ngượng ngùng đỏ mặt nói.

"Ừ, đúng rồi. Đã là chị em thì đừng nói những lời khách sáo ấy, nếu không chị Tịnh của em lại phồng má lên mất." Vi Vân trêu ghẹo chọc chọc bầu má của vợ mình, cười ha ha lắc đầu.

“Anh trêu em!" Sở Tịnh không cam lòng bị giễu cợt, làm bộ tức giận đấm mạnh lên cánh tay Vi Vân.

"Ơ kìa, chị Tịnh, anh cả Vi Vân, hai người đừng nên gây gổ vì em mà." Thấy hai vợ chồng họ náo loạn, Phạm Y lo lắng chảy mồ hôi đầy đầu vội vàng khuyên can.

Thêm Bình Luận