Chương 149: Hai cha con mâu thuẫn

1866 Chữ Cài Đặt
Thời Du Huyên không chỉ mặc kệ, mà còn không muốn để ông ấy bị cuốn theo vào, vì thế cố hết sức khuyên ông ấy đừng lo lắng.

Vẻ mặt Thời Vũ Thành càng lúc càng khó nhìn, chỉ nghe cô nói vài câu là đã không thể nghe tiếp được nữa, tức giận đứng dậy ra về: “Bố không nên tới đây.”

“Bố đừng nóng giận, sức khỏe quan trọng.” Thời Du Huyên đuổi theo ông ấy ra ngoài, nhưng căn bản Thời Vũ Thành không thèm để ý đến cô, lái xe đi mất.

Trong lòng Thời Du Huyên trong khó chịu không thể nói thành lời.

Từ nhỏ đến lớn, trước khi kết hôn chỉ có bố đối xử với cô tốt nhất, cuối cùng cô đã lừa ông hết lần này đến lần khác.

Tuy rằng cô đều có ý tốt, nhưng lừa gạt vẫn là lừa gạt, không có gì để giải thích.

Thịnh Hàn Ngọc đi đến từ phía sau, ôm cô vào trong lòng: “Đừng khổ sở, ông ấy sẽ hiểu cho em thôi.”

“Ừ.”

Thời Du Huyên tựa đầu lên trên vai Thịnh Hàn Ngọc.



Thời Vũ Thành về đến nhà, Giang Nhã Đan vội vàng ra hỏi: “Sao rồi? Con bé có đồng ý đi khuyên Vũ Kha về nhà không?”

“Đừng nói đến con bé.”

Thời Vũ Thành thở hồng hộc ném áo khoác lên trên sô pha, ông ấy đã cai thuốc lâu rồi nhưng vẫn lấy một hộp thuốc từ trong ngăn kéo, rút ra một cái bật lửa, hung hăng hút một ngụm thật lớn.

“Khụ khụ…”

“Xem ông kìa, tức giận với con bé làm gì chứ?” Giang Nhã Đan vỗ lưng thuận khí cho Thời Vũ Thành, nhân cơ hội châm ngòi: “Con nhóc kia không phải chúng ta sinh, thì sẽ không suy nghĩ giống chúng ta, cách một cái bụng như cách một ngọn núi, chỉ có ông là ngu ngốc đối xử với nó tốt hơn cả con gái ruột, người ta trước giờ chưa coi ông ra gì…”

Thời Vũ Thành vốn đang phiền lòng, nghe vợ nói một lúc thì càng phiền lòng hơn.

Quát lớn: “Bà im miệng đi, vừa về cứ nói luyên thuyên không cho tôi được nghỉ ngơi chút nào.”

Chồng đã nổi giận, tuy rằng Giang Nhã Đan không dám nói thêm lời gièm pha nhưng vẫn không phục: “Chuyện vốn là như vậy, ai cũng đều nhìn rõ chỉ có ông là không thôi.”

Ông ấy vốn tai mềm, không có nhiều chủ kiến.

Đã đυ.ng phải cây đinh mềm ở chỗ Thời Du Huyên, về nhà lại bị vợ quở trách một hồi, trong lòng nghẹn một bụng tức ngồi không yên, đứng dậy ra khỏi nhà.

Ông ấy ra khỏi nhà thì đi thẳng đến bệnh viện, hạ quyết tâm hôm nay dù có trói lại thì cũng phải đưa con gái cả về nhà.

Có điều ông muốn vào bệnh viện là không được, cửa bệnh viện có vệ sĩ nhà họ Thịnh trông giữ, chỉ cần ông ấy xuất hiện thì sẽ bị cưỡng ép đuổi đi.

Đến cửa bệnh viện, Thời Vũ Thành ngồi trong xe gọi điện thoại cho Thời Vũ Kha, cố ý làm ra vẻ nói năng thều thào khó thở: “Vũ Kha, bố sắp không ổn rồi, con về nhà gặp mặt bố lần cuối cùng đi…”

“Bố, bố bị làm sao vậy? Hai ngày trước vẫn còn khỏe, sau lại đột nhiên bệnh nặng như vậy chứ?” Thời Vũ Kha đã gấp muốn chết.

Nhưng mà cô ta làm ra bộ dạng này đều là để cho người khác nhìn, bây giờ là lúc Bách Tuyết trực, mẹ chồng đang ngồi ở đối diện.

Thật ra Thời Vũ Kha nhìn ra bố có ý đồ, cô ta cũng sớm phiền chán việc giả vờ hiền lương ở đây chăm sóc cái tên bỏ đi Thịnh Dự Khải này, muốn nhân cơ hội này về nhà mẹ đẻ ăn uống no say nghỉ một chút.

“Bố sắp không xong rồi, Vũ Kha à con về nhà đi!”

“Được rồi, bố cố chịu, nhất định phải kiên trì chờ con về nhà, con sẽ về nhà ngay đây.”

Thời Vũ Kha cúp điện thoại rồi xin với mẹ chồng: “Mẹ, sức khỏe bố con không tốt, con phải về xem thế nào, mẹ ở đây trông Dự Khải giùm con, nếu Dự Khải tỉnh lại lập tức gọi điện thoại cho con.”

Thật ra Bách Tuyết cũng không muốn để cô ta đi, sợ cô ta về nhà mẹ đẻ sẽ bị bố mẹ khuyên bảo thay đổi suy nghĩ sẽ không quay lại nữa, có điều bố người ta đã bệnh nặng mà ngăn cản không cho về thì cũng không được.

Vì thế bà ta giả vờ quan tâm, bảo để cho vệ sĩ đưa cô ta về nhà.

Thời Vũ Kha từ chối ngay: “Không cần, vốn không có nhiều vệ sĩ lắm, vẫn nên để bọn họ canh ở đây đi, đừng để phóng viên chui vào phá hỏng yên tĩnh của Dự Khải.”

Cái lý do này không chê vào đâu được, nếu Bách Tuyết cứ kiên trì thì cũng thành khó xử, nhưng bây giờ bà ta không dám.

Tuy rằng đau lòng, Bách Tuyết vẫn đưa cho Thời Vũ Kha một số tiền.

Còn bảo cô ta về nhà xem tình hình, nếu cần tiền thì cứ việc nói với bà ta, đừng khách sáo!

“Cảm ơn mẹ.”

Thời Vũ Kha nhận được tiền, nụ cười cũng chân thành hơn nhiều, sau khi tạm biệt mẹ chồng thì nhẹ nhàng đi ra khỏi bệnh viện.

Mới vừa ra ngoài đã bị phóng viên bắt gặp, bọn họ canh trước bệnh viện mấy ngày mà chỉ gặp Thịnh Hải và Bách Tuyết, bên cạnh hai người còn có vệ sĩ che chắn nên căn bản là không đến gần được.

Bây giờ vợ Thịnh Dự Khải đã xuất hiện, vậy mà bên cạnh còn chẳng có tên vệ sĩ nào, quả thực chính là cơ hội tốt ngàn năm có một!

Một đống người đột nhiên “ào ào” trào ra từ bốn phương tám hướng, các microphone dài ngắn không đồng nhất đồng loạt chỉ vào Thời Vũ Kha.

“Cô Thịnh, xin hỏi chồng cô nằm viện, trong lòng cô nghĩ như thế nào?”

“Cô sẽ ly hôn chứ?”

“Bố mẹ cô rất bất mãn với cuộc hôn nhân này, vì sao cô còn muốn làm trái ý bố mẹ, là bởi vì tài sản nhà họ Thịnh sao?”

“Nghe nói quan hệ của cô và chủ tịch tập đoàn Thiên Mã không tốt, ở lại nhà họ Thịnh là bởi vì sợ bị trả thù hay còn nguyên nhân gì khác?”



Rất nhiều vấn đề, tất cả đều vừa nhạy cảm vừa sắc bén, Thời Vũ Kha chẳng muốn trả lời câu nào.

“Tránh ra, mọi người tránh ra.”

“Vấn đề của mọi người đều chứa các nghĩa khác, tôi từ chối trả lời.”

Bây giờ Thời Vũ Kha đã bắt đầu hối hận, hối hận vừa rồi đã từ chối đề nghị dẫn theo vệ sĩ của mẹ chồng.

Vừa rồi cô ta không đồng ý là vì không muốn để vệ sĩ trở thành tai mắt của Bách Tuyết, kết quả lại xem nhẹ chuyện bị phóng viên bao vây!

Cô ta không muốn bị phỏng vấn, nhưng khó khăn lắm đám phóng viên mới gặp được Thời Vũ Kha, giống như là mỡ treo miệng mèo, tất cả đều muốn phỏng vấn Thời Vũ Kha để lấy tin tức có một không hai, làm sao có thể tha cho cô ta được.

Ngay vào khi Thời Vũ Kha không còn chỗ trốn được, đột nhiên có một bàn tay to nắm lấy tay của cô ta, nhỏ giọng nói: “Xe đỗ bên phải.” Sau đó dùng cơ thể ngăn cản các phóng viên, bảo vệ cô ta chạy trốn.

Là bố tới.

Thời Vũ Kha khom lưng chạy ra ngoài, xe của bố đỗ cách đó không xa, cửa xe mở ra, cô ta chui vào trong ghế phụ, cùng lúc đó Thời Vũ Thành cũng chạy tới, ngồi vào trong xe đóng cửa lại, cuối cùng dẫm chân ga… phóng “Vèo” ra ngoài.

“Bố thật tốt.”

Thời Vũ Kha ôm lấy eo bố làm nũng.

Thời Vũ Thành nhìn cô con gái, tuy miệng nói: “Đừng quậy, còn đang lái xe đó.” Trên thực tế khóe mắt đuôi lông mày đều như cười.



Phòng bệnh trong bệnh viện.

Vệ sĩ đứng trước mặt Bách Tuyết kể lại từ đầu đến cuối chuyện đã xảy ra ở cổng chính bệnh viện cho bà chủ nghe.

Đặc biệt là khi Thời Vũ Thành đột nhiên lao tới cứu cô chủ, Bách Tuyết yêu cầu vệ sĩ lặp đi lặp lại nhiều lần, không bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào.

Thời Vũ Kha đi rồi, Bách Tuyết mới nhớ ra ở cổng chính có phóng viên, mỗi lần bà ta ra cổng chính mà không có vệ sĩ bảo vệ thì sẽ không dễ vào được, một mình Thời Vũ Kha không đưa theo người hẳn là sẽ gặp phiền phức.

Cho nên bà ta nhanh chóng cho người đi bảo vệ cô chủ, người vừa được phái ra đã nhìn thấy cảnh tượng này, căn bản không cần bọn họ bảo vệ mà cô chủ đã có thể thoát được khỏi đám người đó.

Bách Tuyết xua tay: “Cậu đi ngoài đi.”

Bà ta cần phải cẩn thận suy nghĩ một chút, nhưng càng nghĩ càng thấy không yên tâm, vì thế để y tá tạm thời chăm sóc Thịnh Dự Khải, còn bà ta dẫn người đi thẳng đến nhà họ Thời.



Nhà họ Thời.

Thời Vũ Kha về đến nhà thì nằm ườn ra sô pha, chỉ cảm thấy cả người cực kỳ thoải mái.

Giang Nhã Đan đã sớm nấu xong đồ ăn con gái thích, bày ra cả một bàn.

Thấy con gái trở về đã đau lòng ôm cô ta không nỡ buông tay, dù nhìn thế nào cũng cảm thấy cô ta đã gầy đi và còn rất tiều tụy, nhất định là mấy ngày qua chăm sóc cho tên ăn cháo đá bát kia mới biến thành thế này.

“Vũ Kha, lần này về rồi đừng đi nữa, cứ ở nhà thôi.” Giang Nhã Đan nói

Thời Vũ Thành cũng phụ họa: “Đúng vậy, chờ vài ngày nữa tên ăn cháo đá bát kia tỉnh dậy rồi ly hôn với cậu ta, nửa đời sau tìm được người tốt thì được, không tìm được thì bố nuôi con cả đời.”

Thời Vũ Kha nghĩ thầm: Bố kiếm được có chút tiền đó thì nuôi con thế nào?

Trước kia cô ta luôn bị Bách Tuyết châm chọc là xuất thân từ “nhà bình dân”, ba chữ này giống như vết sẹo khắc sâu trong lòng cô ta, Thời Vũ Kha nhất định sẽ không quay về “nhà bình dân” nữa.