Chương 151: Thịnh Dự Khải đã chịu kí©h thí©ɧ rất lớn

1878 Chữ Cài Đặt
Bách Tuyết muốn đưa Thời Vũ Kha trở về ngay lập tức, Giang Nhã Đan nói sao cũng không đồng ý, bà ta nói con gái nhất định sẽ không đi theo Bách Tuyết.

Thời Vũ Kha sẽ ly hôn với Thịnh Dự Khải, hoàn toàn phủi sạch quan hệ với nhà họ Thịnh bọn họ!

Trước khi Bách Tuyết tới đây cũng đã nghĩ đến loại kết quả này, bởi vậy đã có chuẩn bị mà đến, bà ta không hề hoang mang mà đưa một tờ giấy qua cho Giang Nhã Đan.

Giang Nhã Đan xem xong đã thay đổi sắc mặt, giọng điệu không còn kiên quyết giống như vừa rồi nữa.

Bên trên là một phần nhật ký chuyển cổ phần và chức vụ cho Thời Vũ Kha ở nhà họ Thịnh, còn có tiền lương.

Tuy rằng đều chỉ là con số, nhưng Giang Nhã Đan biết chúng nó đại diện cho điều gì, hơn nữa bên trên còn có ngày và giờ, thì ra trong thời gian ngắn con gái đã lấy được nhiều tiền như vậy, chẳng trách cô ta không rời khỏi nhà họ Thịnh, đổi lại bà ta thì bà ta cũng chẳng đi đâu!

“Bà thông gia đã ăn cơm chưa? Để tôi bảo người làm nấu vài món mới, đều là cơm canh đạm bạc mong bà đừng ghét bỏ.” Thái độ của bà ta lập tức thay đổi.

“Không cần, tôi đã ăn rồi mới đến đây, trong nhà một khắc không thể rời khỏi Vũ Kha, vừa rồi tôi thấy sức khỏe của thông gia không có trở ngại, nên đưa Vũ Kha về.”

Bách Tuyết đưa quà tặng cho Giang Nhã Đan.

Là một bộ trang điểm hàng đầu thế giới, còn có châu báu, hải sâm, huyết yến.

Quà tặng có giá trị xa xỉ, Giang Nhã Đan vui đến không khép miệng được, vốn ban đầu còn hơi kiên trì, nhưng bây giờ đã không còn, sảng khoái cho cô ta đi.

Sau khi hai mẹ chồng nàng dâu rời đi, Giang Nhã Đan cất quà tặng vào, lúc này mới đến phòng sách tìm chồng.

Hai bố con trò chuyện rất vui vẻ, bà ta còn chưa đến cửa đã nghe thấy bên trong vang lên tiếng cười nói!

Giang Nhã Đan nhanh chóng đi vào: “Vũ Thành, Vũ Kha bị mẹ chồng con bé đưa đi rồi.”

“Đưa đi thì cứ đưa đi đi.”

Không có nổi giận như trong dự đoán, thậm chí còn không có phản ứng quá lớn nào, ông ấy chỉ thờ ơ nói một câu, rồi lại tiếp tục nói tiếp đề tài vừa rồi với Thời Du Huyên.

Giang Nhã Đan vừa tức vừa gấp.

Tức là vì chồng bất công, chẳng quan tâm gì đến con gái ruột, mà coi đứa nhặt được kia như cục cưng.

Gấp là vì hai người nói chuyện vui vẻ như vậy, con nhóc chết tiệt kia đừng lỡ miệng nói lời không nên nói!

Bà ta đứng chờ trong phòng hai bố con không đi, cũng chẳng nói gì, đứng giống như một khúc gỗ.

Thời Vũ Thành không vui: “Bà còn việc gì?”

“Không có.”

Nói là không có việc gì, nhưng mà cũng không đi, Thời Du Huyên không cần nhìn đã biết trong lòng bà ta nghĩ gì.

Cô hơi nhíu mày, lườm Giang Nhã Đan, cười như không cười: “Mẹ không đi là vì muốn nói chuyện về Mặt Sẹo đúng không…”

“Không đúng không đúng!”

Giang Nhã Đan lập tức thấp một nửa, đúng là sợ cái gì thì cái đó tới, cái con nhóc chết tiệt kia không chừa lại cho bà ta chút mặt mũi nào, trực tiếp giở trò nhắc đến tên Mặt Sẹo ngay trước mặt Thời Vũ Thành.

Quả nhiên, Thời Vũ Thành khó hiểu: “Mặt Sẹo gì cơ… Ồ, là người bạn đánh bài của bà đó sao? Ông ta có chuyện gì vậy.”

Chuyện Thời Du Huyên bị Mặt Sẹo bắt cóc, cả thế giới đều biết chỉ duy nhất mình Thời Vũ Thành không biết.

Đương nhiên mẹ con Giang Nhã Đan sẽ không chủ động nói, bởi vì Thời Du Huyên không muốn bố lo lắng nên không nhắc đến, cho nên chuyện lớn như vậy mà ông bị giấu đến không biết chút xíu xiu nào.

“Tên Mặt Sẹo…”

Thời Du Huyên nói chầm chậm, nhưng mà chỉ mới bắt đầu, Giang Nhã Đan đã chạy “lạch bạch” đến trước mặt cô: “Huyên, Huyên Huyên, vừa rồi con chưa ăn được bao nhiêu, có đói bụng không?”

Miệng hỏi “có đói bụng không”, nhưng ánh mắt lại cầu xin cô đừng nói thêm gì nữa.

“Ông ta sao vậy?” Thời Vũ Thành thấy con gái không nói, thúc giục hỏi.

Thời Du Huyên nói tiếp: “Ông ta vào tù, mẹ không nói với bố à? Là tội bắt cóc.”

Cô đỡ Giang Nhã Đan từ trên mặt đất dậy, còn “quan tâm” dò hỏi: “Cơ thể mẹ không khỏe à? Sao mặt có nhiều mồ hôi quá vậy? Có muốn đến bệnh viện kiểm tra không, nếu không mẹ về phòng nghỉ ngơi một lát đi.”

Giang Nhã Đan không yên tâm để hai bố con tiếp tục nói chuyện phiếm với nhau, vì thế bảo chồng đỡ bà ta về phòng, chỉ cần về phòng là bà ta sẽ có cách giữ chồng lại không cho đi ra ngoài.

Thời Du Huyên biết rõ cái lòng dạ hẹp hòi này của bà ta, vốn bây giờ cô cũng không định làm gì Giang Nhã Đan, hù dọa bà ta một chút để bà ta tự hiểu trong lòng là được.

“Bố, bình thường bố phải chú ý sức khỏe, đừng vất vả quá, có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho con, con về ngay.” Thời Du Huyên tạm biệt rồi ra về, trái tim đang thấp thỏm của Giang Nhã Đan cuối cùng đã về lại bụng.

Câu nói mà Thời Du Huyên nói với Thời Vũ Thành vào thời khắc quan trọng chính là: Bây giờ chị đã là người quản lý Thịnh Thị, nắm vị trí rất quan trọng.

Cả đời này Thời Vũ Thành luôn một lòng muốn kinh doanh thật tốt, nhưng mà ông ấy lại không làm được.

Giờ nghe thấy con gái cả đã trở thành giám đốc quản lý công ty, mà không phải chỉ làm bảo mẫu cho Thịnh Dự Khải, lửa giận ngập trời đã lập tức biến mất không còn.

Trong nhà này, người hiểu rõ ông ta nhất là con gái nuôi Thời Du Huyên, người khác thì chỉ luôn quan tâm đến bản thân mình hơn!

Bách Tuyết vừa lừa gạt vừa dỗ dành Thời Vũ Kha đi về, nhưng miệng nói một đằng lại làm một nẻo, trưa hôm đó đã hủy bỏ chức vụ của cô ta trong công ty.

Nói một cách rất hay là thấy cô ta quá mệt mỏi đau lòng, muốn Thời Vũ Kha chỉ làm một việc… Chăm sóc Thịnh Dự Khải, và còn chỉ cho một chút tiền.

Thời Vũ Kha biết mẹ chồng đang đề phòng cô ta, sợ cô ta lợi dụng chức quyền mà về nhà mẹ đẻ không quay lại, lòng tốt của bố đã thành chuyện xấu, nếu không phải ông ấy đột nhiên đến bệnh viện đón cô ta, thì sẽ không xảy ra những chuyện dây mơ rễ má thế này.

Cô ta nóng nảy vô cùng, khó khăn lắm mới vào được công ty, cuối cùng mới được mấy ngày đã bị đá ra, sau này không lấy được tài liệu thì làm sao bán được tiền, làm sao có được thẻ ngân hàng giàu sụ đây.

Thời Vũ Kha bớt thời gian liên lạc với Thời Du Huyên, muốn cô nhanh nghĩ ra một cách, để cho cô ta vào làm lại ở trong công ty!

Đây không phải chuyện nhỏ, mỗi lần bán tài liệu cho Thời Du Huyên, cô đều sẽ cho Thời Vũ Kha rất nhiều tiền.

Đã nếm được ngon ngọt, bây giờ đột nhiên không còn, Thời Vũ Kha đã nóng nảy muốn chết.

Thật ra Thời Du Huyên không vội, cô có thể hack được hệ thống của Thịnh Thị, cho dù Thời Vũ Kha không đưa cho cô chút tài liệu đó, cô muốn có được cũng không cần tốn nhiều sức.

Nguyên nhân cô trả tiền, còn trả rất nhiều, thì mục đích của cô không nằm trên nhưng tài liệu này, mà là vì muốn cho Thời Vũ Kha nếm được ngon ngọt, để càng dễ dàng lợi dụng cô ta hơn.

Quả nhiên, cơ hội đã tới rồi.

Thời Du Huyên nói: “Chị đừng gấp, cơ hội kiếm tiền có rất nhiều, không phải chỉ có con đường bán tài liệu, Thịnh Dự Khải đã hôn mê vài ngày rồi đúng không? Cũng nên tỉnh lại…”

Thời Vũ Kha chuyển buồn thành vui, đột nhiên hiểu rõ.



Qua hai ngày nữa, cuối cùng Thịnh Dự Khải đã tỉnh lại.

“Chồng ơi, chồng ơi anh tỉnh rồi? Thật tốt quá, anh có biết em lo lắng cho anh lắm không, hu hu hu…” Thời Vũ Kha nắm chặt tay Thịnh Dự Khải, khóc rất thảm thương, vô cùng chân thành.

Bách Tuyết bất mãn lườm cô ta một cái: “Tỉnh lại là chuyện tốt con khóc cái gì? Đi gọi bác sĩ đến kiểm tra cho Dự Khải đi.”

Đuổi con dâu ra ngoài, bà ta nhân cơ hội đó bước lên nói xấu, nói Thời Vũ Kha như có lòng riêng, mấy ngày nay không những nhét tiền vào túi mà còn đòi quyền lợi, muốn sau này con trai nhất định phải đề Thời Vũ Kha phòng, đừng để bị cô ta bán mà còn giúp cô ta đếm tiền…

Hai mắt Thịnh Dự Khải không có tiêu cự nhìn chằm chằm trần nhà, mẹ nói một đống lời, nhưng thực tế anh ta nghe câu được câu không, bây giờ trong đầu anh ta chỉ toàn là cảnh tượng người đàn ông đáng sợ đó dùng dao khắc hình lên mặt anh ta!

Thật là đáng sợ quá.

Trong ánh mắt anh ta lộ ra hoảng sợ, cả người đã run lên, cảm xúc càng lúc càng trở nên kích động, chờ khi Bách Tuyết phát hiện ra điều khác lạ thì đã muộn.

“Á….”

“Á á á…”

Thịnh Dự Khải hét to, hai tay hai chân vung vẩy điên cuồng, tựa như là muốn nắm lấy cái gì đó, nhưng mà lại chẳng bắt được cái gì cả.

“Khải, Dự Khải con làm sao vậy? Con đừng hù mẹ mà…”

Bách Tuyết nắm lấy tay anh, nhưng lại bị anh ta tát lên mặt một cái, bà ta phát ra kêu thảm thiết.

Vệ sĩ nghe được tiếng động thì vọt vào trong, ba chân bốn cẳng khống chế Thịnh Dự Khải.

Hai mắt anh ta hoảng sợ trừng mắt với những người này, tay chân không thể động đậy, trong cổ họng chỉ có thể từ phát ra tiếng tru tréo như con thú hoang.