Chương 26: Oan gia ngõ hẹp

Thịnh Hàn Ngọc dẫn mọi người đi thẳng đến chỗ Thời Du Huyên đang đứng, trong tiềm thức cô muốn trốn nhưng hiện tại vẫn kiên trì không nhúc nhích.

Tất cả mọi người đều nhìn Thịnh Hàn Ngọc, nếu bây giờ cô tránh ra thì có vẻ quá đột ngột!

Thời Du Huyên ngẩng đầu lên nhìn Thịnh Hàn Ngọc giống như những người khác.

Nhìn anh đi về phía mình càng ngày càng gần.

Mười mét, tám mét, năm mét, ba mét, một mét… rồi vụt qua!

“Ha.”

Thời Du Huyên âm thầm thở phảo, thật nguy hiểm, cô suýt chút nữa đã lộ dấu vết rồi.

Cô định uống một ly nước trái cây nhưng Giang Tư Vi đã từ phía sau cầm lấy chiếc cốc trong tay cô: “Cô là người nhà của ai? Sao tôi chưa gặp cô bao giờ?”

Thời Du Huyên trong lòng than thở: Chưa gặp qua, vậy nghĩa là cô có mắt như mù rồi!

Giang Tư Vi vừa mất mặt trước Thịnh Hàn Ngọc vừa muốn tìm lại mặt mũi thông qua Thời Du Huyên, cô ta thấy mình đoạt chén nước đi mà cô không có phản ứng gì nên hành động càng quá đáng hơn.

“Này, tôi đang nói chuyện với cô đấy, cô điếc không nghe thấy sao?” Giang Tư Vi vênh váo tự đắc, không hiểu lấy sự tự tin đó ở đâu ra.

Thời Du Huyên nhẹ giọng nói: “Nghe thấy nhưng chỉ là không muốn để ý đến cô thôi.”

“Người phụ nữ thối này, cô nói cái gì?”

Giang Tư Vi đặt ly đầy nước trái cây xuống, giơ cao tay định tát cô nhưng Thời Du Huyên nhanh tay cầm cốc nước hất vào mặt cô ta: “Xòa!”

Nước cam đổ lên mặt Giang Tư Vi, cứ thế tí tách chảy xuống nhỏ lên trên chiếc váy màu trắng. Trông thật khiến người ta ghét bỏ.

“A.”

Tiếng hét chói tai của Giang Tư Vi vang lên khắp đại sảnh.

Sau đó cô ta dùng sức mạnh hơn tát Thời Du Huyên, Thời Du Huyên đột nhiên ngả người ra sau tránh.

Bàn tay vươn ra của Giang Tư Vi không thể với tới, cô ta đánh trúng hộp thủy tinh đựng nước trái cây cao ngất trên bàn làm đổ bảy tám cái đĩa, chiếc bánh có hình dáng đẹp đẽ lập tức biến thành một đống rác!

“Trời ạ! Người phụ nữ này là ai? Thật quá đáng.”

“Nghe nói là người họ Giang, em họ Thời Vũ Kha.”

“Đúng là không phải người của gia đình danh giá, thảo nào đến bàn để đồ cô ta cũng không tránh được.”

“Bảo vệ đâu, anh còn không nhanh đưa người đi? Ngay cả người đi cùng như chúng tôi cũng thấy thật mất mặt. Loại người này cũng ở đây đúng là hạ thấp tiệc rượu này…”

Vừa rồi Giang Tư Vi tìm phiền phức, tâm lý của những người ở đây đều là đến xem náo nhiệt, đồng loạt giả bộ như không nhìn thấy.

Thấy cô ta bây giờ phải chịu xấu hổ nên một đám người lại đi ra quở trách tỏ ra mình là người cao quý, khinh thường những gia tộc nhỏ!

Khuôn mặt của Thời Vũ Kha lúc đỏ lúc trắng, cô ta mới vừa ở cùng với Giản Nghi Ninh, Giang Tư Vi đã làm loạn đến mức này.

Sắc mặt Giản Nghi Ninh rất xấu, Thời Vũ Kha vội vàng xin lỗi: “Thực sự xin lỗi, tôi đã đưa cô ấy vào. Tất cả là lỗi của tôi. Tôi sẽ đưa cô ấy đi ngay bây giờ.”

Giang Tư Vi nhất định sẽ bị đuổi ra ngoài, để cô ta đưa ra ngoài vẫn tốt hơn là bị bảo vệ đuổi ra. Điều này cũng thể hiện rằng cô ta có trách nhiệm và không trốn tránh điều gì!

Cô ta lấy lùi làm tiến, không chỉ Giản Nghi Ninh mà ngay cả ấn tượng của bố mẹ Giản về Thời Vũ Kha cũng ngay lập tức cải thiện.

Giản Nghi Ninh nói: “Vậy thì làm phiền cô Thời.”

Thời Vũ Kha mỉm cười: “Không có gì đâu anh Giản, đây là điều tôi nên làm.”

Sau khi tạo được ấn tượng tốt, cô ta xách váy, đi về phía hai người họ.

Trong khi Thời Vũ Kha giở tài ăn nói ra thì Giang Tư Vi cũng không hề nhàn rỗi, vẫn đang điên cuồng thử nghiệm cảm giác muốn tới bên bờ vực tìm cái chết.

Giang Tư Vi không chiếm được lợi gì ngược lại còn bị chế nhạo, cô ta tức đến mức giơ hai tay, mười đầu ngón tay nhọn hoắt hướng về phía Thời Du Huyên!

Thời Du Huyên né tránh cơ thể cô ta, chân phải của cô dường như vô tình giẫm lên gấu váy của cô ta, Giang Tư Vi vồ tới, chiếc váy “nhẹ nhàng” rời khỏi eo cô ta.

“Xoạt.”

Mọi người ồ lên cười, thậm chí còn nhìn thấy cả đồ lót, Giang Tư Vi lần này quả thực đã rất xấu hổ rồi.

Thời Vũ Kha đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Bây giờ rời đi cùng Giang Tư Vi nhất định sẽ có nhiều người biết bọn họ đến cùng nhau,Thời Vũ Kha không thể để mất cơ hội tốt đẹp này.

Nhưng nếu mặc kệ thì mới nãy cô ta còn để lại ấn tượng tốt trước mặt Giản Nghi Ninh, có lẽ bây giờ anh ấy vẫn đang dõi theo xem cô ta chuẩn bị làm gì.

Cô ta do dự nhưng Thời Du Huyên đã kéo khăn trải bàn ra, nhanh chóng quấn lấy eo Giang Tư Vi, sau đó đẩy cô ta về phía Thời Vũ Kha: “Hai người đi cùng nhau đúng không? Tôi giao người cho cô.”

Sau khi nói xong cô quay lưng bỏ đi.

“Cô không được đi, tôi sẽ gϊếŧ cô!” Giang Tư Vi vẫn một mực nói với theo không buông.

Thời Vũ Kha nắm lấy tay cô ta thì thầm: “Đi mau, cô nghĩ hôm nay chưa đủ xấu hổ sao?”

Thời Vũ Kha gần như phát điên lên. Cô ta chỉ chần chừ một lúc đã bị người ta khoe mẽ, tranh mất việc tốt.

Cô ta còn khó chịu hơn là vừa rồi tại sao cô ta không nghĩ ra thủ đoạn xé khăn trải bàn ra chứ?

Vốn là chuyện để mình có thể nở mày nở mặt lại bị người khác đoạt mất, Thời Vũ Kha đang cảm thấy rất dở khóc dở cười nhưng Giang Tư Vi vẫn không nghe lời, không ngừng chửi thề!

Phong cách của Giang Tư Vi ngày thường không ra gì nhưng những người dự tiệc chiêu đãi hôm nay dù đều là người danh giá giàu có, cũng chưa từng thấy qua chuyện như vậy, Thời Vũ Kha không thể tránh khỏi sẽ bị lời ra tiếng vào.

Thời Vũ Kha đưa Giang Tư Vi ra khỏi khách sạn, đến quầy lễ tân mới từ từ bình tĩnh lại.

Người phục vụ vội vàng dọn dẹp đống lộn xộn, Giản Nghi Ninh tìm thấy Thời Du Huyên trong góc: “Sao cô lại trốn vào đây?”

“Quen rồi.”



Lời cô nói là thật, từ nhỏ đến lớn nếu không phải dựa vào bản lĩnh của bản thân để vượt qua, Thời Du Huyên không biết mình sẽ đau khổ đến mức nào.

Giản Nghi Ninh chỉ cười nói: “Tôi xin lỗi, Ảnh Tử, tôi đã không chăm sóc tốt cho cô, cô có sao không?”

“Tôi không sao.” Thời Du Huyên cười.

Âm nhạc vang lên, cuộc khiêu vũ bắt đầu.

Giản Nghi Ninh mở lời đầy lịch sự: “Xin hỏi quý cô này, cô có can đảm để nhảy điệu nhảy đầu tiên với tôi không?”

Điệu nhảy đầu tiên trong mỗi buổi tiệc rượu, chủ bữa tiệc sẽ mời người quan trọng nhất của mình đến khiêu vũ, chẳng hạn như mẹ hoặc vợ, bạn gái.

Nếu Thời Du Huyên đồng ý thì việc này tương tự như cô đã thừa nhận hai người họ là bạn trai và bạn gái.

Lúc cô vừa bước vào khoác tay với Giản Nghi Ninh đã gây chú ý. Nếu cả hai cùng nhảy điệu đầu tiên, Thời Du Huyên có thể sẽ bị nhiều người phụ nữ ghen tị, ghét bỏ!

“Tất nhiên rồi.” Cô đồng ý.

Không phải cô có dũng khí mà là cô không hề biết họ lại có thói quen như vậy!

Những ngón tay trắng nõn của Thời Du Huyên đang chuẩn bị đặt lên tay Giản Nghi Ninh thì đột nhiên có một người chen vào trước mặt hai người họ: “Tiểu thư, cậu chủ chúng tôi mời cô qua, có vài lời muốn hỏi.”

“Cậu chủ của anh là ai? Cậu có hiểu quy củ không, để anh ta đến đây nói chuyện với tôi.” Giản Nghi Ninh cảm thấy rất khó chịu.

Người đàn ông báo danh: “Cậu chủ nhà tôi là cậu cả Thịnh gia, Thịnh Hàn Ngọc, xin cô hãy đi cùng với tôi.”

Khí thế của Giản Nghi Ninh đột nhiên mất đi một nửa.



Giản Nghi Ninh mở cửa phòng, mỉm cười: “Đã lâu không gặp anh Hàn Ngọc, em nghe nói anh vừa mới kết hôn, sao lần này không đưa theo chị dâu đến đây?”

Đúng là chuyện không nên nói.

Vệ sĩ lúng túng, cậu chủ nói sẽ mang theo hai người nhưng cậu hai Giản nhất định muốn tự mình tới, anh ta cũng chẳng còn cách nào khác.

Thịnh Hàn Ngọc vẫy vệ sĩ lùi xuống và đóng cửa.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, anh ta vào thẳng vấn đề: “Người phụ nữ tới Ginza thương lượng hôm đó chính là người phụ nữ vừa rồi đi cùng cậu đúng không?”

“Không phải.”

Giản Nghi Ninh phủ nhận, thậm chí còn phản pháo lại: “Anh Hàn Ngọc, chuyện này cho dù anh không tìm em thì em cũng sẽ phải đến tìm anh. Anh nói rằng Đính Thịnh là do anh tạo ra mà sao lại đi vòng một vòng luẩn quẩn lớn như vậy? Có chuyện gì mà không thể cùng anh em nói chuyện chứ?”