Chương 1: Cậu..

.

.

.

Cậu- Jeon Jungkook vốn là một cậu bé rất ngây thơ, hồn nhiên và xinh đẹp. Từ khi còn nhỏ xíu, Jungkook so với bạn học lại càng nổi trội hơn về ngoại hình. Cậu không như những đứa trẻ ngỗ nghịch khác, chơi đuổi bắt rồi nghịch cát, cậu chỉ thích đọc sách, có thể là những cuốn sách ấy không phải là những cuốn tản văn hay tiểu thuyết dày cộm của người lớn, chỉ là những câu chuyện thật ngắn gọn súc tích. Nhưng điều đó dường như đã tôi luyện Jungkook trở thành một đứa trẻ có suy nghĩ cũng như hành động vô cùng tao nhã, nhẹ nhàng.

Năm 10 tuổi, Jeon thị- do cha mẹ Jungkook điều hành- làm ăn gặp vô số thuận lợi nên khi đó, cuộc sống cậu hạnh phúc tựa như trên thiên đường. Vật chất dư giả, cha mẹ lại rất mực yêu thương cậu. Mấy đứa bạn trong lớp đứa nào cũng ghen tị với cậu. Lúc đó, có thể nói cậu là một đứa trẻ hạnh phúc nhất thế gian.

Năm 15 tuổi, do bị đối thủ kinh doanh hãm hại nên công ty đang dần tuột dốc. Cha mẹ Jungkook suốt ngày phải lo chạy đôn chạy đáo để vay mượn tiền bồi thường cho các hợp đồng bị hủy. Số tiền vay nợ càng lúc càng cao ngất ngưởng. Cha mẹ cậu vì thế mà già đi thấy rõ. Tóc đã có mấy phần bạc trắng. Jungkook vừa lo, vừa thương cha mẹ cũng vừa hận chính bản thân vì không thể giúp gì cho hai người. Jungkook còn quá non nớt, ở độ tuổi chỉ có ăn và học, chuyện đời còn chưa bao giờ được nếm trải. Hỏi làm sao để lại công ty cho cậu quản lí?

Năm 16 tuổi, lúc đó là một buổi sáng đẹp trời, Jungkook nhận được một cuộc điện thoại báo rằng cha mẹ cậu trên đường từ nhà chú về đã bị tai nạn và qua đời. Đầu óc cậu choáng váng, tai bắt đầu ù lên. Cậu đau lắm, có ai hiểu được cảm giác lúc đó của cậu không?? Vì cớ gì mà chỉ sau một đêm cậu từ một đứa trẻ hạnh phúc nhất thế gian trở thành đứa mồ côi cả cha lẫn mẹ thế này? Jungkook thật sự còn chẳng dám mơ đến sẽ sống xa cha mẹ chứ đừng nói đến việc phải vĩnh biệt với họ từ nay. Hay tin cha mẹ cậu, người chú ruột vốn rất yêu thương cậu, đón cậu từ Busan lên Seoul ở cùng trong một ngôi nhà cỡ trung. Chú rất thương Jungkook, lo cho cậu ăn học tử tế. Dù là một đứa trẻ đã mất đi mái ấm có tình thương của cha lẫn mẹ nhưng cậu lại không thiếu thốn bất cứ thứ gì.

Năm 17 tuổi, có một người đã tỏ tình với Jungkook. Đó là Park Jimin, một tiền bối trong trường mà cậu luôn ngưỡng mộ. Cha anh là chủ tịch Park, nắm trong tay tập đoàn nhà đất lớn mạnh thứ nhì của Hàn Quốc. Khoảng thời gian đó, anh và cậu thực sự đã rất hạnh phúc. Sáng sớm, anh đều mua sẵn một phần ăn sáng cho cậu rồi đợi cậu ở cửa nhà cùng đi học. Buổi trưa lại hẹn nhau lên sân thượng ăn trưa. Có những ngày mưa lớn, không chuẩn bị ô, anh liền sẵn sàng đội mưa cùng cậu quay trở về. Anh nói anh thương cậu, thương đến nỗi không thể nào rời mắt, thương không thể nào không bận tâm về cậu. Cậu cũng vậy, cậu cũng thương anh! Cậu chẳng nghĩ một lúc nào đó, đoạn tình cảm này rồi sẽ đi đến kết thúc đâu.

Nhưng rồi đến một ngày, anh biến mất không một chút dấu tích. Jungkook trong lòng nghĩ anh chắc có việc bận nên không gặp cậu được. Cứ đinh ninh giả thiết ấy trong lòng mà sống qua ngày không có anh. Nhưng cậu đã sai, 3 tháng sau, cậu vẫn không có chút tin tức gì về anh ngoại trừ việc "Thiếu gia Park của tập đoàn PJM đính hôn với thiên kim tiểu thư của tập đoàn P.O.T". Lại một lần nữa, trái tim cậu rỉ máu - đau đớn lẫn hận thù kẻ đã làm cậu lầm tưởng rằng cậu đã có được một bến đỗ hạnh phúc.

Cuối năm cậu 17 tuổi, chú vì bệnh tim tái phát mà qua đời. Trong đám tang cậu không khóc, hay đúng hơn là không thể khóc bởi trước khi ra đi, chú đã dặn cậu phải sống thật mạnh mẽ, phải tiếp tục con đường học tập, không được từ bỏ và một điều quan trọng là phải chuộc lại được căn nhà trước kia của cậu, việc mà chú đã cố gắng làm nhưng vẫn chưa thể hoàn thành.

Nghe theo lời chú, Jungkook vẫn tiếp tục học tập. Ngoài ra cậu còn đi làm thêm giờ để có tiền đóng học phí và chi trả cho các khoản tiền sinh hoạt. Nhưng học phí thì càng ngày càng đắt, mà cậu chỉ đứng trong cửa hàng tiện lợi thanh toán tiền thì lương mỗi tháng cũng chẳng có bao nhiêu. Vì vậy, cậu quyết định đi tìm việc làm khác có lương cao hơn. Nhanh chóng, cậu cũng tìm được một công việc như ý muốn, đó là hát trong phòng trà. Cậu hát rất hay nên công việc đó trở nên dễ dàng đối với cậu. Tiền lương cũng gấp đôi trước kia.

Một hôm nọ, khi Jungkook vừa hoàn thành xong phần diễn của mình, đang chuẩn bị ra về thì quản lí nói với cậu là có người muốn gặp cậu, quản lí chỉ đến dãy bàn VIP ý bảo cậu đến đó.

Một người đàn ông trung niên tóc vuốt keo sang trọng, dưới thì mặc một bộ đồ vest được là ủi thẳng tắp, toát ra vẻ lịch sự trang nhã. Nhưng ngược lại, khuôn mặt ông ấy lại mang đôi nét gì đó hiền từ gần gũi nên cậu không chút sợ hãi ngồi xuống đối diện với người đàn ông đó.

"Cho hỏi ông tìm tôi?"

"Cậu là Jungkook?" người đàn ông trung niên nhướn mày nhìn Jungkook một lượt.

"Vâng"

"Xin chào! Tôi là Choi Sungmin. Tôi có chuyện muốn nói với cậu. Để tránh lãng phí thời gian, tôi vào thẳng vấn đề luôn nhé."

"..."

"Giọng hát cậu rất hay, vả lại với gương mặt hoản hảo này của cậu cũng mang đầy tố chất của một ca sĩ. Cậu có muốn nổi tiếng không?"

"Ông nói sao?" Jungkook dường như vẫn còn đang phân vân rằng liệu mình có nghe nhầm hay không.

"Nếu cậu theo tôi, tôi sẽ đầu tư để cậu trở thành một ca sĩ nổi tiếng. Hiện tại, với công việc ở đây, cũng có thể suy ra một điều, cậu cần tiền đúng không? Jungkook, cậu yên tâm, nếu nổi tiếng rồi thì những vẫn đề về tiền bạc có lẽ sẽ không còn quan trọng với cậu nữa đâu!"

"Để tôi chút thời gian suy nghĩ có được không?"

"Được, hãy nghĩ thật kĩ rồi tìm tôi."

Nói xong, ông Choi bỏ đi, để lại tấm danh thϊếp trên bàn cho Jungkook.

Về đến nhà, cậu đã suy nghĩ về lời đề nghị ấy rất nhiều. Thật sự mà nói, cậu đang rất cần tiền. Hát ở phòng trà kiếm được cũng kha khá nhưng lại không có khoản dư để dành dụm tiết kiệm. Vả lại, mục đích chính của cậu là phải chuộc lại nhà cũ nữa kia, nếu không nó sẽ bị bán cho người khác mất. Suy nghĩ một hồi, cậu cũng đã có quyết định. Sau đó là an tâm mà thϊếp đi.

Hôm sau, được nghỉ học nên Jungkook tìm đến địa chỉ trong tấm danh thϊếp kia. Đó hẳn là một công ty lớn, rất sang trọng, đẹp đẽ. Cậu hỏi tiếp tân để gặp ông Choi, thì ra ông ấy là CEO ở đây. Đi lên tầng cao nhất theo như cô tiếp tân đã hướng dẫn, cậu thấy có duy nhất một căn phòng. Cậu gõ cửa.

"Mời vào!"

Mở nhẹ cánh cửa gỗ xa hoa, bên trong là một căn phòng làm việc rộng lớn, đầy đủ tất cả tiện nghi. Cậu lia mắt đến bàn làm việc sát cửa sổ, liền thấy một bóng người quen thuộc.

"Chào chủ tịch Choi!"

"A, cậu tới rồi đó sao, ngồi đi!"

Cả hai tới ngồi trên sopha, ông Choi rót vào tách trà trước mặt cậu một loại chất lỏng gì đó thật thơm, thật dễ chịu.

"Cậu suy nghĩ đến đâu rồi, đã có câu trả lời chưa?"

"Tôi đồng ý." Jungkook trả lời một cách dứt khoát.

"Hahaha~ cậu quả thật là một người sáng suốt. Được, bây giờ cậu theo tôi, đầu tiên chúng ta sẽ thay đổi phong cách của cậu một chút." quả là một người tác phong nhanh nhẹn làm việc với một người có bộ não vô cùng thông minh. Mấy chốc, họ đã từ phòng làm việc mà rời khỏi. Trên chiếc xe BMW đen bóng đó toả ra không biết bao nhiêu hi vọng. Về tương lai, về tài năng, về tất cả những gì còn chưa bộc lộ hết của người con trai mang tên Jeon Jungkook.

END CHAP 1

#JungMi