Chương 8

Hà Khương nghe tiếng bước chân của Khải Duy Thụy càng lúc càng đến gần mình, trong lòng cậu không biết là cái tư vị gì. Hân hoan, vui mừng, lo lắng và cả hạnh phúc trộn lẫn

Cậu muốn nhào vào lòng hắn, ôm hắn thật chặt, cậu sẽ khóc thật nhiều để trút đi nổi uất ức suốt 4 năm qua, sẽ nói cho hắn nghe mình yêu hắn đến nhường nào, sẽ cảm ơn hắn vì đã chọn mình và sẽ hôn hắn thật sâu để biểu đạt niềm vui sướиɠ. Dù muộn, nhưng đó là niềm hạnh phúc lớn lao nhất trong cuộc đời cậu vì cuối cùng cậu cũng đợi được đến ngày hắn đáp lại tình cảm của mình

Khải Duy Thụy ngồi trước mặt Hà Khương. Hắn có thể nhìn thấy nét vui mừng trên con người cậu, đuôi mày cậu nhếch lên như đang mĩm cười, cả người trồm về phía trước như muốn nhào vào lòng ngực hắn

Không biết tại sao, lúc này hắn thấy cậu có chút ngốc nghếch đáng yêu. Bất giác hắn muốn đưa tay xoa gương mặt trắng nõn, nhỏ nhắn của cậu

Chợt Tống Duyệt bên kia giãy dụa làm cả người đổ rạp xuống tạo thành một tiếng động nhỏ

Khải Duy Thụy giật mình vội thu tay lại. Hắn cảm thấy mình nhất định là điên rồi, sao lại thấy người này đáng yêu được cơ chứ? Tất cả chuyện này là cái bẫy cậu giăng ra để lừa hắn, hắn làm sao có thể để cho cái con người dối trá này toại nguyện?

Hắn đưa tay tháo miếng vải bịt mắt Hà Khương xuống. Động tác nhẹ nhàng, ý cười cũng dịu dàng, nhưng lời nói của hắn lại tràn đầy cay nghiệt

- Hà Khương, dù gì thì cậu cũng là người thừa thãi, không có giá trị. Thôi thì thiệt thòi cậu ở lại làm con tin để tôi và Duyệt Duyệt thoát thân. Nếu cậu may mắn sống sót quay về tôi sẽ mở tiệc cám ơn cậu, còn nếu như ngược lại...haizzz. ...nếu như vậy thì xem như là số mệnh của cậu vậy. Tôi sẽ an táng cậu chu toàn

Khoảng cách giữa môi hắn và tai Hà Khương rất gần. Hà Khương có thể cảm nhận được hơi ấm thoát ra từ miệng hắn. Nhưng cả người cậu giống như đang ở trong hầm băng, toàn thân run rẩy. Mới giây trước cậu còn đang vui mừng, hạnh phúc, giây sau cậu lại bị chính chồng mình đẩy vào vực sâu vạn trượng

Nhìn ý cười trên môi Khải Duy Thụy, Hà Khương cảm thấy người này thật xa lạ. Mặc dù trước đó cậu cũng cho rằng khả năng Khải Duy Thụy chọn mình gần như bằng 0, nhưng khi chân chính nghe từ miệng hắn nói ra Hà Khương vẫn cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt. Hô hấp cậu đình trệ, linh hồn như bị rút ra khỏi thể xác. Hà Khương mở to mắt nhìn nam nhân anh tuấn trước mặt, nước mắt doanh tròng nhưng quật cường không rơi xuống

Khải Duy Thụy thấy biểu tình của Hà Khương thì ý cười càng thêm sâu. Hắn thấy rất hả hê, như trả được thù vì người này dám lừa gạt hắn. Nhìn cậu nín nhịn không rơi nước mắt, nhìn cậu thất thần nhìn hắn, nhìn cả người cậu căng cứng lại đột nhiên hắn thấy bụng dưới của mình nóng lên, muốn hung hăng đè người này xuống mà khi dễ

Khải Duy Thụy đưa tay vổ vổ mặt Hà Khương

- cực khổ cho cậu rồi, nhưng tôi không còn cách nào khác, không thể để Duyệt Duyệt uất ức được, em ấy không chịu nổi

Hà Khương cảm thấy mỗi lời nói của Khải Duy Thụy như đang lăng trì mình. Hắn không thể để Tống Duyệt chịu uất ức, vậy còn cậu? Hắn sợ Tống Duyệt chịu khổ, vậy còn cậu? Ngay lúc này Hà Khương muốn bật cười, thật sự cậu muốn cười to lên, cậu yêu hắn 6 năm, kết hôn với hắn 4 năm, chăm sóc hắn như một ông hoàn, cuối cùng cái cậu nhận được là phải hy sinh cho người hắn yêu

Hà Khương nhắm mắt lại, cậu không muốn nhìn thấy người đàn ông này nữa, từng ấy năm ngu ngốc, mê muội đã đến lúc cậu nên tỉnh dậy rồi

Khải Duy Thụy nhìn thấy biểu tình của cậu hắn càng thêm vui vẻ. Hắn thầm nghĩ, người này đã chết tâm rồi đi. Có bản lĩnh giở trò trước mặt hắn thì phải chuẩn bị tinh thần gánh hậu quả, cho dù hắn không ra tay dạy cậu một bày học cũng phải để cậu nếm chút cay đắng, để cậu biết rằng không nên đùa với lửa