Chương 50: Lời đồn

Tạ Phương Linh thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực “Làm ta sợ muốn chết, may mắn, may mắn.”

Tô Ngọc Uyển bỏ gương xuống, đôi mắt trong veo như nước mùa thu nhìn Tạ Phương Linh hỏi: “Bên ngoài đồn ta thế nào?”

Tạ Phương Linh ngạc nhiên hỏi: “Sao ngươi biết?”

Tô Ngọc Uyển duỗi tay véo má nàng nói: “Nhà ta vẫn đang đại tang không nên lui tới. Nếu không phải bên ngoài lan truyền gì đó khiến ngươi lo lắng, ngươi làm sao lại bất chấp cố kỵ mà vội vã tới đây. Tới thì cũng thôi đi lại còn xốc khăn che mặt của ta, này không phải chứng tỏ bên ngoài đồn đãi ta bị hủy dung hay sao? Ngoài chuyện này ra, còn đồn cái gì nữa không?”

Tạ Phương Linh lập tức suy sụp, xoa mặt oán trách nói: “Nhìn cái tính hấp tấp này của ta xem, ai, khó trách đại tỷ ta cả ngày đều lải nhải kêu ta phải học ngươi một chút, làm gì cũng phải ổn trọng.”

Tô Ngọc Uyển than nhẹ: “Có thể không cần ổn trọng mới là người có phúc.”

Tạ Phương Linh hơi ảm đạm một chút, nhưng rất nhanh đã hất đầu nói: “Không nói mấy chuyện phiền lòng này nữa. Ngươi gầy đi rồi, gần đây ta mới học được hai món điểm tâm mới, ngày khác sẽ làm cho ngươi ăn.”

Tô Ngọc Uyển nhướng mày vui vẻ: “Ngươi hôm nay cũng biết học cách thay đổi đề tài nha, mau nói xem bên ngoài đang đồn đãi gì ta?” Thấy Tạ Phương Linh đảo mắt, dường như muốn lảng tránh thì vỗ vỗ mặt nàng ấy nói thêm: “Ngươi nhanh nói đi, ngươi không nói ta cũng có thể hỏi thăm được cho nên ngươi tốt nhất vẫn nên thành thật một chút cho ta đỡ việc.”

Tạ Phương Linh hết cách đành phải nói thật: “Nói ngươi bị dị ứng mà hủy dung, còn nói… còn nói ngươi bất kính bà bà, chế nhạo thân thích đến truyền lời của Lý phu nhân…” Nói tới đây lại liếc trộm Tô Ngọc Uyển một cái, thấy nàng vẫn bình tĩnh nhìn mình mới cắn răng nói tiếp: “Lại… lại cả ngày xuất đầu lộ diện, không giữ phụ đạo, cho nên Lý gia mới lui thân.”

Nói xong lại an ủi Tô Ngọc Uyển: “Bất quá này cũng là lời từ một phía của Lý thị nên rất nhiều người cũng không tin. Ngần ấy năm, yến hội lớn nhỏ trong thành ngươi tham gia cũng không ít, có biết bao phu nhân tận mắt nhìn ngươi lớn lên, ngươi làm người kính trọng trưởng bối thế nào có ai lại không biết. Cho nên mọi người đều lén lút nói Lý gia kia chê ngươi hủy dung mới lui thân. Loại chuyện chỉ trọng dung mạo không trọng phẩm hạnh, trong lúc nhà người ta còn đang đại tang đã vội vàng từ hôn thé này, mọi người đều cảm thấy khinh thường, cũng lạnh nhạt với Lý phu nhân rất nhiều.”

Tạ Phương Linh dùng sức chụp tay Tô Ngọc Uyển bổ sung thêm: “Thực ra ta cảm thấy thân này lui rất tốt. Người kia của Lý gia, tỷ phu ta nói hắn cả ngày trộn lẫn trong đám cô đầu, không phải người tốt. Ngươi nếu như gả cho hắn, sau này ắt hẳn sẽ chịu khổ.”

“Ừ, ta cũng cảm thấy vậy, cho nên lui thân này xong ta cũng thật cao hứng.” Tô Ngọc Uyển nói.

“Phải không?” Tạ Phương Linh lập tức cao hứng, “ta biết ngay là ngươi cũng nghĩ như vậy mà. Dung mạo của ngươi cũng không ảnh hưởng bao nhiêu, chờ ngươi ra khỏi kỳ đại tang, ta sẽ tìm cơ hội mang ngươi đi tham gia yến hội, mọi người nhìn thấy mặt

ngươi rồi thì mấy lời đồn kia cũng tự động sụp đổ thôi. Đến lúc đó xem Lý phu nhân có hối hận xanh ruột ra không.”

Tô Ngọc Uyển lắc đầu: “Bà ấy không hối hận đâu, Lý gia muốn từ hôn ta một phần là vì chuyện hủy dung, nhưng mà quan trọng hơn là Lý thiếu gia yêu thích một thôn nữ khác, Lý phu nhân chê ta phải giữ hiếu đạo ba năm, làm chậm trễ nhà hắn khai chi tán diệp cho nên mới từ hôn.”

“A?” Tạ Phương Linh tròn mắt.

Tô Ngọc Uyển dùng sức gật đầu, khẳng định nàng không nghe lầm rồi mới nhìn vào mắt nàng, thành khẩn nói: “Phương Linh, ta muốn nhờ ngươi giúp một chuyện.”

“Ngươi nói đi, chỉ cần ta có thể làm thì không thành vấn đề.” Tạ Phương Linh vỗ ngực bảo đảm.

“Ngươi giúp ta đem những chuyện này truyền đến tai mẹ kế ngươi để bà ấy lan truyền ra ngoài.”

Tạ Phương Linh trừng mắt một lát rồi cười ha ha, vỗ vỗ tay Tô Ngọc Uyển nói: “Ngươi sao lại xấu xa như vậy?”

Mẫu thân của Tạ Phương Linh mấy năm trước đã qua đời, Tạ huyện thừa lại cưới vợ kế là Ngô thị, bà ấy vốn là quả phụ của huyện bên, có một nữ nhi, của hồi môn cũng phong phó, đối với mấy tỷ đệ Tạ Phương Linh cũng tương đối tốt, có điều rất thích náo nhiệt, mười ngày nửa tháng sẽ yến hội trong phủ một lần, những người có danh dự một chút trong huyện đều được bà ấy mời đến làm khách. Một đám nữ nhân tụ lại còn có thể làm gì ngoài việc buôn chuyện nhà người khác đâu. Lời đồn đãi từ hôn của Lý phu nhân cũng là từ đây mà tryền ra.

Bây giờ Tô Ngọc Uyển muốn mượn miệng của Tạ phu nhân, đem lời đồn này đổi thành một phiên bản khác. Mấy vị phu nhân thích nghe chuyện xưa kia hẳn là cũng thích sự thay đổi bất ngờ này đi.

“Ngươi yên tâm, việc này cứ giao cho ta, vị phu nhân kia nhà ta cả ngày yến khách còn không phải vì muốn khoe khoang thân phận quan gia của mình hay sao? Có thể biết được tin tức mà người khác không biết nhất định sẽ đắc ý mà khoe khoang ra. Ta trở về đem chuyện của ngươi nói với bà ấy, đảm bảo ngày mai liền truyền khắp Hưu Ninh thành.” Tạ Phương Linh bĩu môi nói.

“Đa tạ. Cũng cảm ơn ngươi vừa nghe được tin đã đến đây thăm ta.” Tô Ngọc Uyển chân thành nói.

“Cảm ơn cái gì? Chúng ta là quan hệ gì chứ?” Tạ Phương Linh liếc trắng nàng một cái, hai mắt tỏa sáng nói: “Nhanh nói cho ta chuyện của ngươi cùng Lý gia đi, Lý thiếu gia mê luyến người nào? Là khuê nữ nhà ai? Chẳng lẽ còn xinh đẹp hơn cả ngươi?”

Tô Ngọc Uyển liền đem chuyện ở tang lễ phụ thân nhìn thấy Lý Ngọc Minh cùng Mạnh Ánh Tuyết mắt qua mày lại, sau đó lại kim ốc tàng kiều như thế nào nói một lần, cũng nói chuyện Lý phu nhân gặp mặt nàng yêu cầu nàng đồng ý cho Lý Ngọc Minh sinh con vợ lẽ trước ra sao, cuối cùng mới kết luận: “Lý thiếu gia làm người như thế nào mấy năm nay ta đều nghe thấy, cũng biết hắn không phải người tốt, cho nên chuyện Lý gia từ hôn ta cũng không thương tâm. Nhưng bực nhất là Mạnh Anh Tuyết kia còn là thân thích nhà mẹ đẻ của nhị thẩm ta, từ sau khi phụ thân ta qua đời, nhị thúc vì cướp đoạt vườn trà nhà chúng ta mà giở rất nhiều thủ đoạn. Ta cũng không tin Mạnh Ánh Tuyết kia không liên quan gì đến bọn họ.”

“Đám người này, một cái, hai cái đều không biết xấu hổ.” Tạ Phương Linh căm phẫn nói: “Ngươi cứ chờ mà xem, ta nhất định sẽ kêu phu nhân nhà ta lan truyền những chuyện này ra ngoài, khiến bọn họ không còn mặt mũi làm người ở Hưu Ninh thành này.”

Tô Ngọc Uyển vỗ vỗ cánh tay của nàng, đứng lên tự mình pha trà: “Nước trà này lạnh rồi uống không ngon, để ta pha cho ngươi một bình trà mới.”

Mẹ ruột của Tạ Phương Linh cùng Ân thị là đồng hương, Tô Trường Thanh luôn biết cách làm người, vẫn duy trì quan hệ với huyện thừa đại nhân rất tốt. Mà hai người Tạ Phương Linh cùng Tô Ngọc Uyển tuổi xấp xỉ nhau, lúc nhỏ cũng không ít lần cùng nhau nghịch phá, tuy tính cách khác nhau nhưng tình cảm lại rất tốt. Tô Ngọc Uyển muốn tự mình pha trà cho Tạ Phương Linh cũng không có gì lạ, nên nàng cũng không khách khí.

Đợi Tô Ngọc Uyển pha xong trà mang tới hai người mới dùng điểm tâm thưởng trà. Tạ Phương Linh đang ở nơi sản xuất trà, lại bị ảnh hưởng từ Tô Ngọc Uyển nên đối với trà cũng rất có hiểu biết. Vừa nhấp một ngụm trà mới đã hoảng hốt la lên: “Ngọc Uyển, đây là trà gì? Sao uống còn ngon hơn cả trà Minh Tiền?”