Chương 35: Cậu bé, wednesday và chó

[hắn] mườimột

Hắn mời cậu bé đến nhà.

Đây là lần đầu tiên hắn để một đứa trẻ đi vào nhà hắn.

Nhà đối với hắn mà nói không chỉ là nơi ở, nhưng cũng không phải cái gì bến đỗ ấm áp, che chở tâm hồn mà mọi người nói. Hắn không thích loại hình

dung phàm tục ấy.

Nhà

đúng là một nơi linh thiêng, lại như một tòa thánh điện, mà bên trong

tòa thánh điện này chỉ có thể có một mình hắn, cùng với những vị thần vô hình.

Dagger ra nghênh

đón bọn họ, trông nó uy vũ cường tráng. Lúc đầu cậu bé hơi sợ, nhưng rất nhanh đã quen thuộc. Nó là một con chó thông minh, trung thành mà thuần phục. Hắn để nó biểu diễn trò bắt bóng, Dagger ở trong sân tới lui như

gió, như một tia chớp màu đen.

"Tại sao nó được gọi là dao găm?" Cậu bé hỏi.

Hắn suy nghĩ một lúc: "Bởi vì nó rất sắc bén."

"Cái gì rất sắc bén?"

"Hàm răng."

Con Dagger nhặt bóng đem về, thả ở dưới chân cậu bé, lè lưỡi, chờ được khen ngợi.

Cậu bé xoa xoa đỉnh đầu nó.

Hàm răng của nó thật sự sắc bén, nhưng dưới ý hiệu của hắn chỉ thân mật liếʍ mu bàn tay cậu.

Họ cùng đứng trong sân chơi đùa với chú chó.

Khi hắn vừa đến sân mới được tân trang lại, thảm cỏ trải dài, thâm thấp góc tường gieo mấy cây dã yên thảo.

Hắn

đem một số thứ từ nhà cũ chôn ở trong sân, điều này làm cho hắn mỗi lần

đứng trên sân cỏ luôn có một loại tâm tình khác, tâm bình tĩnh bỗng dưng điên cuồng trỗi dậy, tràn trề sung sướиɠ và kɧoáı ©ảʍ.

Cảm giác ngày hôm nay đặc biệt rõ ràng, nhất là khi nhìn thấy cậu bé đang

chạy nhảy trên bãi cỏ, niềm vui sướиɠ bí ẩn lấp đầy trái tim hắn.

Nhảy đi.

Hắn nghĩ.

Tận tình nhảy đi.

CHƯƠNG 35: CẬU BÉ, WEDNESDAY VÀ CHÓ

"Nhớ ra cái gì đó?"

"Cậu nhóc kia." Faun từ trên giường nhảy dựng lên, đầu óc cậu rối loạn ngầu, mà lại như có ngọn hải đăng soi rọi bóng tối, cho phép cậu thoáng nhìn

thấy được một số bí mật ẩn trong màn đen.

"Cậu nhóc nào? Em đang nói về cái gì vậy?" Lukes lo lắng nhìn cậu.

"Còn nhớ cái câu chuyện kia không?" Faun tới lui bên giường, rồi ngồi xuống

hỏi anh, "Chính là cái câu chuyện về tên gϊếŧ người hàng loạt đó."

"Sát nhân Wednesday?"

"Đúng. Anh vẫn luôn hỏi tôi làm sao tôi bắt được hắn, nhưng tôi lại không thể

nhớ ra được chi tiết trong đó, thật giống như ký ức đã bị sương mù che

phủ, cho nên không cách nào tiếp tục câu chuyện được."

"Tôi nói rồi đây là ảnh hưởng của trấn nhỏ lên em, chúng ta đều sẽ dần dần

quên đi những chuyện bên ngoài trấn nhỏ." Lukes vỗ vỗ lưng cậu an ủi,

"Đừng ép bản thân nhớ về nó, chờ chúng ta rời khỏi trấn nhỏ, mọi thứ sẽ

trở lại bình thường."

"Nhưng tôi nhớ ra rồi." Faun nói, "Là đứa trẻ đó, cậu bé tên Crane kia."

"Cậu ta làm sao?"

"Cậu nhóc suýt nữa đã trở thành nạn nhân khác của vụ án này."

"Nhưng cậu ấy là một cậu bé còn chưa vị thành niên. Em đã nói mục tiêu của sát nhân Wednesday đều là phụ nữ độc thân."

"Đúng vậy, lần trước tôi đã nói tên sát nhân biếи ŧɦái tên Chad Harris chuyển đến khu lân cận nơi Margaret mất tích, trùng hợp chính là Crane mất mẹ

không muốn người thân nhận nuôi đã sống ở viện mồ côi khu xã đó."

"Họ gặp nhau?"

Đây là một cuộc gặp gỡ đáng sợ.

Ban đầu chỉ là số lần Crane đến cục cảnh sát giảm dần, mà này cũng không

làm Faun và Alex đặc biệt chú ý. Thời gian xóa mờ mọi thứ, làm cho kỳ

vọng biến thành thất vọng, sau đó dần dần quên lãng. Không kể tai nạn

xảy ra thế nào, mọi người vẫn luôn phải sống tiếp, một cậu bé bảy tuổi

không thể suốt ngày đắm chìm trong bóng tối mẹ mình mất tích. Tần suất

cậu bé đi đến cục cảnh sát hỏi thăm tin tức từ lúc mới bắt đầu là mỗi

ngày, sau một tuần hai lần, rồi cuối cùng không bao giờ xuất hiện.

Khoảng thời gian đó Faun vẫn vùi đầu tìm kiếm bằng chứng gϊếŧ người của Chad

Harris, cậu không tin con quái vật này có thể xử lý hoàn mỹ đến vậy.

Những chuyện đã xảy ra chắc chắn sẽ để lại dấu vết.

Một buổi chiều cuối tuần, cậu chợt nhớ đến Crane, nhớ ra cậu bé đã rất lâu

không tới hỏi cậu có tìm được mẹ mình hay không. Loại cảm động xen lẫn

thất vọng xuất hiện đột ngột này khiến trong lòng Faun dấy lên một trận

bất an, cậu rời văn phòng đi đến viện mồ côi để xem đứa nhỏ đã thành cô

nhi kia.

Thế nhưng Crane

không ở trong viện mồ côi, gần đây cậu bé hay vô duyên vô cớ mất tích

rồi lại quay trở lại khi mọi người tìm kiếm khắp nơi. Cậu bé là một đứa

nhóc thông minh tuyệt đỉnh, trên mỗi một phương diện đều xuất sắc phải

làm cho người kinh ngạc, điều này cho phép cậu có những biện pháp không

tưởng trêu chọc người khác. Crane không giống mấy đứa nhỏ khác bướng

bỉnh hư hỏng phản đối mọi thứ, đóng cửa cô lập chính mình. Cậu bé rất

hòa đồng, được người người yêu thích, vô cùng thành khẩn thừa nhận sai

lầm, nhận lỗi, bởi vậy cho dù nhiều lần phạm lỗi vẫn có thể được nhanh

chóng tha thứ. Faun phát hiện cậu bé là một thằng quỷ nhỏ ghê gớm, chỉ

sợ trí thông minh của cậu sẽ dẫn đến những hậu quả không thể cứu vãn.

Cậu bé cần một người oai nghiêm ân cần đóng vai trò như một người cha để dẫn dắt cậu.

Faun nghĩ thầm, cậu bé đã đi đâu?

Cả một buổi chiều, Crane không trở về, buổi tối cũng không.

Việc này thực sự bất thường. Trước đó dù như thế nào cậu bé đều trở lại viện mồ côi trước bữa ăn tối, và mọi người sẽ quên đi những lỗi lầm mà cậu

đã phạm. Nhưng hôm nay lại không như vậy, cậu bé đã mất tích.

Faun cảm thấy được cậu bé mất tích không phải là một sự kiện đơn lẻ. Cậu tìm đến tình nguyện viên viện mồ côi, yêu cầu kiểm tra các món đồ Crane để

lại.

"Em tìm thấy gì sao?" Lukes cảm thấy cơ thể cậu chặt cứng, không nghĩ tới có chuyện gì có thể khiến cậu căng thẳng như vậy.

"Tôi tìm thấy một cuốn nhật ký, và một tượng gỗ khắc hình con chó con." Faun ôm cằm mình, nhíu chặt mi. Cậu đang cố gắng nhớ lại, sức mạnh của trấn

nhỏ quấy nhiễu ký ức cậu, có một khoảnh khắc như vậy, cậu đột nhiên có

một chút không quá chắc chắn những chuyện kia đã thực sự xảy ra hay

không, hay nó chỉ là cậu tưởng tượng, lại như Joey Barenque viết chồng

chất bản thảo lặp đi lặp lại một câu chuyện. Cậu thậm chí bắt đầu hoài

nghi liệu phải chăng sự tồn tại của chính mình cũng là một ảo giác.

Faun càng tìm hiểu sự tình bên ngoài trấn nhỏ càng cảm thấy trong đầu có một cơn đau khủng khϊếp tựa máy cưa cắt chém, còn vọng lại tiếng ầm ầm vang dội.

"Vậy là làm sao?" Cậu nhấn trán hỏi, "Tôi có phải bị bệnh không?"

"Em không bị bệnh, chỉ là nghĩ quá nhiều." Lukes nói, "Trở lại nơi này,

Chúa tể không cho phép chúng ta rời trấn nhỏ, trong tư tưởng cũng không

thể. Trở về em sẽ ổn."

"Không, tôi phải nhớ ra." Faun nói: "Không biết tại sao, một giọng nói cho tôi

biết, đây là một việc rất quan trọng, Lukes, anh hiểu chứ? Vấn đề này là rất quan trọng, chúng ta không thể mất liên kết với thế giới bên ngoài, Chúa tể muốn chúng ta quên đi tất cả bên ngoài, một khi chúng ta thực

sự quên rồi sẽ không bao giờ có cách nào rời khỏi."

"Tôi hiểu rõ." Lukes nói, "Tôi chỉ là hy vọng em không quá ép buộc bản thân mình."

"Đây là một câu chuyện dài. Nếu như tôi có thể hoàn chỉnh nhớ ra nó, có lẽ

có thể thay đổi một cái gì đó?" Faun nói, "Chỉ cần là việc Chúa tể không cho phép chúng ta làm, chúng ta nên thử xem."

Lukes nhìn cậu, yêu thích dáng vẻ cậu kiên cường chấp nhất.

"Được thôi, chậm một chút, không cần quá sốt ruột, từ từ, nhớ lại từng chút

một." Lukes nói, "Em đã tìm thấy cuốn nhật ký, là do Crane viết sao?"

"Đúng thế." Faun trả lời, "Cậu bé giấu nó dưới gối, một cuốn nhật ký mới. Tôi không biết cậu bé trước đây có thói quen viết nhật ký không, bắt đầu là từ ngày mẹ cậu mất tích."

Có lẽ cậu bé chỉ muốn ghi lại chi tiết nhỏ toàn bộ sự kiện.

Trong cuốn nhật ký, cậu bé cũng nhắc đến ấn tượng với Faun.

"Nhân viên cảnh sát Clark có một loại cảm giác ấm áp, lại như một người bạn.

Mỗi lần tôi đi gặp chú ấy, chú ấy đều đang bận bịu đằng sau bàn làm

việc, nhưng dù bận thế nào, chú ấy đều sẽ lấy một ly nước nóng cho tôi.

Khi thảo luận vụ án, chú và cộng sự sẽ tránh tôi, bộ dáng hết sức nghiêm túc, thảo luận xong chú liền sẽ nhìn tôi tràn ngập thiện ý. Có lẽ trong lòng chú ấy cảm thấy hổ thẹn, bởi vì không thể tìm thấy mẹ tôi, mà đó

không phải lỗi của chú."

"Xem ra cậu bé có ấn tương rất tốt về em," Lukes nói. "Nói không chừng cậu bé coi em như một người cha."

"Cậu bé thực sự cần một người cha, bất cứ đàn ông trưởng thành nào đồng ý

gần gũi với cầu đều có khả năng đạt được thiện cảm từ cậu." Faun tự hỏi, cậu nghĩ tới cái khả năng kinh khủng ấy. Lukes nhìn gò má cậu, cũng

nghĩ đến những gì cậu đang suy nghĩ.

Lukes nói: "Sát nhân Wednesday rất phù hợp với vai trò một người cha. Đây

cũng là lý do tại sao mẹ Crane lúc trước sẵn lòng chọn hắn làm đối tượng hẹn hò."

Hắn nhất định phải có khả năng diễn kịch hoàn mỹ vai người cha này.

Ý nghĩ đáng sợ này lướt qua tâm trí Lukes, bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.

"Nhà của hắn không cách quá xa viện mồ côi, hơn nữa hắn trước giờ luôn thích đi đến viện mồ côi mà chính mình quyên tặng tượng khắc." Lukes nói, "Lẽ nào hắn nhận ra Crane?"

"Đúng, hắn nhận ra cậu bé, nếu không thì không cách nào giải thích một sự

trùng hợp như vậy. Trong viện mồ côi có rất nhiều trẻ nhỏ, tất cả đều là trẻ em mồ côi không cha mẹ, chúng đều cần một người cha hoặc mẹ quan

tâm che chở. Không có lý do gì hắn sẽ chọn trúng Crane từ trong nhiều

đứa trẻ như vậy." Faun nói,"Hắn nhận ra cậu bé, có lẽ trước đây Margaret đã nói qua, cho hắn xem những bức ảnh, hoặc là hắn vô tình nhìn thấy từ trong vật tùy thân của cô, nói chung hắn nhận ra cậu bé."

"Hắn muốn làm gì?"

"Hắn muốn chơi một trò chơi khác."

Một trò chơi đáng sợ.

May mắn chính là, Crane đã viết trong nhật ký của mình chi tiết về lần gần

nhất của cậu với Chad Harris. Trong nhật ký, Crane gọi Chad là chú

Harris. Chú Harris là một người đa tài, hầu như cái gì cũng biết, dạy

cậu đánh bóng chày, làm mô hình, chỉ cho cậu làm thế nào để đối phó với

bọn trẻ to con. Hắn quả nhiên là một "người cha" mười phân vẹn mười, còn có một con chó huấn luyện tốt, không phải là loại chó nhỏ lông xù, mà

là giống chó to ánh mắt kiên nghị, vóc dáng kiên cường, da lông bóng

mượt, rất được lòng mấy đứa nhóc.

Trang nhật ký cuối cùng được viết vào buổi tối trước ngày Crane mất tích. Cậu bé viết: "Chiều mai muốn đến nhà chú Harris, chú ấy hứa cùng tôi làm mô hình núi lửa, chúng tôi còn muốn cùng ăn bánh ngọt uống cacao nóng."

Điều này cuối cùng đã cho Faun manh mối, nếu Crane cứ thế biến mất, thêm vào sự mất tích của Margaret và vụ án Jasmine Peggy, cậu có đủ lý do để xin một lệnh khám xét.

Vụ việc đã có bước tiến triển khiến trong lòng cậu tràn ngập lo lắng lại có sự hưng phấn không kiểm soát được.

"Em lại đi gặp hắn."

Faun nói: "Tôi không thể trì hoãn nữa, dù cho chỉ hơn một giây, Crane cũng có thể gặp nguy hiểm."

"Thật kì quái." Lukes cau mày. "Điều này không phù hợp với phong cách của sát nhân Wednesday. Hắn không nên bất cẩn như thế."

"Nhưng hắn chính là đã phạm một sai lầm lớn như vậy." Faun nói.

Cậu dặn Alex xin lệnh khám xét, chính mình cầm theo với một khẩu súng và một phù hiệu cảnh sát đến nhà Chad Harris.

Buổi tối, toàn bộ khu xã yên tĩnh.

Nhà của Chad Harris ở gần xưởng cưa, ánh đèn pha của công trường rọi sáng

mặt đường, làm cho ngôi nhà của hắn chìm trong bóng tối càng trông bí

ẩn.

Faun đẩy cổng, ngửi

thấy mùi cỏ tươi. Toàn bộ sân tối đen như mực, khi cậu tiếp cận hiên

nhà, một bóng đèn cảm biến nhỏ sáng lên.

Cậu nhìn thấy một vài khóm hoa mới trồng ở góc dưới hiên, trong màn đêm đóa hoa theo gió nhè nhẹ lay động, cảnh tượng này khiến cậu cảm thấy hết

sức quỷ dị.

Cậu gõ vài lần lên cửa, nắm chặt khẩu súng lục dắt bên hông.

Cậu thời khắc nhắc nhở chính mình rằng cậu đang đứng trước ngưỡng cửa của

một kẻ gϊếŧ người hàng loạt cực hung ác, tên sát nhân biếи ŧɦái này cướp đi biết bao sinh mạng, còn có một đứa trẻ vô tội đang đối mặt với nguy

hiểm to lớn.

Cửa mở, một con chó đứng trước mặt cậu.

Chân trước nó duỗi thẳng, trọng tâm ngả về sau, giống như một cây cung kéo

căng vận sức chờ đợi, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ tràn gập thù địch.

Faun rút súng, con chó phóng đến chỗ cậu.

Đột nhiên, có một tiếng quát lớn từ trong phòng truyền ra.

"Dừng lại, Dagger." Chad Harris trong phòng mỉm cười nói, "Mày dọa sợ khách của chúng ta đấy."

"Cảnh sát Clark, muộn như vậy, có chuyện gì sao?"

"Con chó đó..."

"Con chó đó." Faun lặp lại lời của Lukes. "Đó không phải là một con chó cưng lớn lên ăn thức ăn cho chó, tôi ngửi thấy mùi tanh trong miệng nó, tôi

không biết mô tả thế nào. Nó làm tôi cảm thấy vô cùng đáng sợ, ở giữa

hai hàng răng sắc nhọn đó giống như một địa ngục không thấy đáy, tựa như cất giấu vô số oan hồn, làm người không rét mà run."

"Được rồi, dừng ở đây." Lukes ngăn cản cậu tiếp tục nghĩ về nó. Anh rất hoài

nghi liệu sức mạnh của trấn nhỏ phải chăng là làm xoay chuyển kí ức quá

khứ của họ theo chiều hướng xấu, khiến một số cảnh và sự kiện bình

thường trở nên quỷ dị khủng khϊếp. Anh cảm thấy được Faun đã quá chấp

nhất với quá khứ và thế giới bên ngoài, mặc dù đây là niềm tin rời khỏi

thị trấn của cậu, nhưng quá cố chấp ngược lại sẽ gây tổn thương. Anh

thực sự không muốn Faun bị mắc kẹt trong câu chuyện này, không muốn cậu

chống đối với Chúa tể lâu như vậy nhưng vẫn bị đùa bỡn trong lòng bàn

tay.

"Em mệt mỏi, cần phải ngủ an ổn một giấc."

Faun dựa vào bả vai anh, Lukes phát hiện cậu đã ngủ.