Chương 1: Xuân Phong Lâu

Vào đêm, trong thành Ninh Châu đèn hoa mới lên, bởi triều này không thiết cấm đi lại vào ban đêm, Ninh Châu từ trước đến nay lại là thành giàu có nhất vùng tại Giang Nam, cho nên dù bây giờ đã tới hoàng hôn giờ Tuất , trên đường cái vẫn nô nức xa thủy mã long *

(*Xa thủy mã long:hình dung ngựa xe qua lại rất nhiều, liên miên không dứt, vô cùng náo nhiệt.)

Có bảy tám đứa trẻ đang vây quanh xe bán hàng rong bán đồ chơi làm bằng đường, lấy ra vất vả dành dụm được vài đồng tiền xu, líu ríu, yêu cầu lão sư phó làm đồ chơi bằng đường vẽ một con rồng bay; có hai ba cô tiểu thư nhà giàu kết bạn đi cùng nhau, mặc các loại váy áo đương thời lưu hành nhất , mang theo một đám nha hoàn, gã sai vặt, ra đường ngắm đèn, mua son phấn...... Hầu như nhà nhà đều đốt đèn náo xuân cầu, trên dưới mười dặm đều có ánh đèn tương chiếu, múa điệu phượng tường loan tuyệt diệu.

Bờ sông Ninh Châu, tại bên trong hẻm Yên Hoa, số sáu mươi sáu Xuân Phong lâu là thanh lâu nổi danh nhất vùng tiêu hồn ổ. Nghe nói Lệ ma ma, tú bà của Xuân Phong lâu này là người có thủ đoạn, dạy dỗ ra một đám kỹ hoa nương làm người mê mệt, mỗi nàng đều mắt hạnh má đào, eo nhỏ thân mềm, mà cầm kỳ thi họa, hát hay múa giỏi đều có người sở trường.

Giờ phút này chính là thời điểm Xuân Phong lâu thịnh khách nhất trong ngày, bên trong đại sảnh đèn màu treo cao, hương áo tóc mây, ăn uống linh đình, vô cùng náo nhiệt.

Ngay chỗ rẽ lầu hai, gian phòng mắt thường có thể thấy lộng lẫy xa hoa nhất chính là phòng ngủ của Lệ ma ma.

Chỉ thấy một bà tử mặc một bộ bám tro bụi áo gai, đơn giản búi tóc xoắn ốc trên đầu, chỉ có một cây trâm làm bằng bạc, nhìn liền biết không phải cô nương bên trong Xuân Phong lâu, chỉ là một bà tử làm việc vặt.

Bà mang theo vội vàng đi tới, trực tiếp lên lầu hai, hướng thẳng phòng của Lệ ma ma đi vào.

Bà tử này gõ gõ cửa phòng Lệ ma ma, chỉ nghe trong phòng truyền đến một tiếng giọng nữ vũ mị trả lời lại:" Chuyện gì vậy?" âm thanh kia có chút không kiên nhẫn, hiển nhiên tỏ thái độ phiền chán đối với người quấy rầy ngoài cửa.

Trên trán bà tử toát ra một chút mồ hôi rịn, trong lòng cực kỳ sợ hãi Lệ ma ma, nhưng vừa nghĩ tới người kia ở hậu viện đánh mắng như thế nào đều không luồn cúi nha đầu chết tiệt, nghĩ đến mình không có cách nào giao nộp cho Lệ ma ma hai chân càng run hơn, đành phải hạ giọng đi vào phòng nói:" Lệ ma ma, nha đầu ở hậu viện kia thật sự quá bướng bỉnh! Mặc kệ lão nô lựa lời khuyên bảo vẫn là đánh chửi vẫn không chịu chịu thua, lão nô thật sự không có cách nào khác mới đến quấy rầy Lệ ma ma, xin chuộc tội với ma ma!"

Lời nói xong, trong phòng chốc lát yên tĩnh, sau đó liền truyền đến một tiếng xì mắng: "Đồ vô dụng!" Tiếp lấy liền nghe thanh âm nhỏ xíu do chỉnh lý váy áo trâm vòng vang lên.



Một lát sau, từ bên trong, cửa phòng được mở ra, lão bà tử tranh thủ thời gian cúi thấp người xuống, thối lui sang một bên, không dám va chạm đến nữ nhân vừa mở cửa .

Nữ nhân thân mặc áo váy có áo ngực được may từ gấm hoa màu diễm hồng, bên ngoài khoác một chiếc áo mỏng cùng màu, được thêu những đóa hoa thược dược lớn nở rộ, chân đi một đôi giày vểnh lên ở phần mũi giày, cũng được làm từ gấm hoa, mũi giày nhọn vểnh lên được khảm hai viên minh châu màu hồng, thân giày bốn bên đều dùng ngọc thạch xanh biếc khảm phối, hồng châu lục ngọc, quả nhiên là phú quý diễm lệ đến cực hạn.

Nàng đưa tay đỡ lấy ngã xuống trâm cài tóc kiểu dáng song hoa văn bướm hí mạ vàng trên búi tóc, phát ra âm thanh va chạm thanh thúy đinh đang của vàng ngọc. Sau đó, bàn tay giơ lên giữa không trung, nghiễm nhiên là muốn nô bộc nâng đỡ, cũng có ý đi theo hầu hạ.

Bà tử đứng phía sau nhìn lên, vội vàng tiến đến đỡ lấy cánh tay của nữ nhân, lưng éo cong xuống thấp hơn, mở miệng lấy lòng nói:" mời Lệ ma ma."

Hướng đi hậu viện trước tiên phải trải qua phòng ở lầu một, tại trên bậc thang phủ thảm màu đỏ thắm thêu tơ vàng, một người nam tử chặn lại đường đi của Lệ ma ma. Nam tử một tay cầm bầu rượu, một tay cầm la sa phi bạch màu hồng không biết từ trên thân cô nương nào lấy đến, mặt tên nam tử đỏ sậm, thở hổn hển, cổ áo mở rộng, giữa cổ có vài vệt ấn ký như môi đỏ nữ tử, xem ra là vừa mới lăn lộn hồi lâu.

" Lệ ma ma đây là đang đi đâu vậy?"

Nam tử làm bộ lưu manh mở miệng.

"Ai nha Trương gia! Không phải là tại có một nha đầu phiến tử mới đến không nghe lời hay sao, ta đang bận đi thuyết giáo thuyết giáo một chuyến đây!" Lệ ma ma dựng khăn lên, đứng đối diện nam tử cũng cười theo.

Vị này chính là Ninh Châu thành thành doãn Trương đại nhân con trai duy nhất Trương Khắc , phong lưu thành tính, luôn thích lưu luyến lui tới tại khu vực ngõ hẻm vu yên hoa liễu, càng là Xuân Phong lâu khách quen. Không nói tới người này luôn lấy một đống bạc hướng vào bên trong Xuân Phong lâu mà nện, chính là lấy thân phận doãn thành con trai độc nhất cũng khiến Lệ ma ma đắc tội không nổi, chỉ có thể đi theo dỗ dành.

"A? Nha đầu không nghe lời? Bên trong Xuân Phong lâu còn có không nghe lời nha đầu mà Lệ ma ma không dạy được? Vậy gia cực kỳ hiếu kỳ đó, không bằng Lệ ma ma đem người tới, để gia giúp ngươi trị nha đầu này!" Trương Khắc cười da^ʍ nói.