Chương 1: Trọng Sinh

Tháng 9, thời tiết vẫn oi bức như cũ.

Quạt trần cũ kĩ đặt giữa phòng học, không nhanh không chậm xoay tròn, thỉnh thoảng lại phát ra âm thanh kẽo kẹt, từng cơn gió cũng đều nóng hừng hực.

Kiều Gia Nặc vẫn không nhúc nhích nằm trên bàn.

Không biết cậu đã ngủ bao lâu, nhưng có thể cảm nhận được chính mình đã nóng ra đầy mồ hôi, ướt dính ở cánh tay, giữa trán cũng ướt đẫm, tạo ra một cảm giác đầy khó chịu.

“Kiều Gia Nặc, mau tỉnh dậy.” Bên tai vang lên một âm thanh thật cẩn thận, người kia còn duỗi tay nhẹ nhàng đẩy nhẹ hai bờ vai của cậu, “Đừng ngủ, Liêm Tấn Hoa đang đợi chúng ta.”

Liêm Tấn Hoa?

Liêm Tấn Hoa là ai?

Cái tên rất quen……

Kiều Gia Nặc vì cái tên kia chậm chạp suy nghĩ cả nửa ngày, mới nhớ tới Liêm Tấn Hoa và cậu khi còn nhỏ là đồng bọn, bởi vì bọn họ cùng nhau ở tại đại tạp viện, cho nên quan hệ cũng không tệ lắm, khi còn nhỏ thường xuyên cùng nhau leo núi bơi lội bắt cá chạch, chỉ tiếc sau khi lớn lên vì có một số bất đồng, dần về cũng không còn liên lạc.

Cậu cùng Liêm Tấn Hoa đã 20 năm không gặp mặt, Liêm Tấn Hoa sao lại xuất hiện ở chỗ này?

Kiều Gia Nặc còn đang nghi hoặc, người kia lại ở bên tai cậu nói: “Kiều Gia Nặc, cậu mà không tỉnh lại, tớ sẽ đi một mình, còn nếu chúng ta không đi, Liêm Tấn Hoa khẳng định sẽ tức giận.”

Bọn họ muốn đi đâu?

Liêm Tấn Hoa đang chờ bọn họ?

Kiều Gia Nặc càng nghĩ càng không thể hiểu được, đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt tối tăm đột ngột đối diện với ánh sáng, khóe mắt lập tức trào ra một ít nước mắt.

Cậu theo bản năng nhắm mắt lại.

Cứng đờ sau một lúc lâu, chờ đến lúc cậu cảm thấy có thể thích ứng, mới chậm rãi mở mắt ra.

Tầm mắt mơ hồ vì nước mắt dần dần trở nên rõ ràng hơn, một phòng học không tính là lớn hiện ra trước mắt, cùng với bàn ghế được xếp ngay ngắn chỉnh tề, còn có phía trước là bảng đen được lau đến sạch sẽ, phía trên bên phải được dùng phấn trắng viết thời khóa biểu thứ 3.

Thời gian này, trong phòng học không còn người, chỉ có tiếng quạt ra sức quay phát ra tạp âm duy nhất.

Kiều Gia Nặc bị gió nóng phả vào, cậu nhanh chóng làm khô gương mặt cùng trán đang ướt đẫm mồ hôi, ngơ ngẩn hồi lâu, Kiều Gia Nặc quay đầu một cách máy móc, đối diện với gương mặt non nớt đang khẩn trương nhìn cậu.

“Cậu cuối cùng cũng tỉnh rồi.” “gương mặt non nớt” bĩu môi, nhỏ giọng thúc giục, “Chúng ta đi nhanh đi.”

Ánh mắt Kiều Gia Nặc ngơ ngẩn nhìn đối phương ước chừng nửa phút, mới mở miệng: “Cậu là Ngô Dực?”

Ngô Dực bị Kiều Gia Nặc nhìn bằng ánh mắt xa lạ, theo bản năng hỏi lại: “Cậu không biết tôi sao?”

Sắc mặt Kiều Gia Nặc biến đổi: “Cậu không phải……” không phải đã sớm chết vì tai nạn xe cộ sao?

Ngô Dực ngờ vực: “Không phải cái gì?”

Kiều Gia Nặc nhìn Ngô Dực kia hiển nhiên không qua nổi mười tuổi, những lời muốn nói lập tức bị kẹt lại trong cổ họng, một chữ cũng không phun ra.

Đây là chuyện gì?

Ngô Dực thu nhỏ.

Còn có hoàn cảnh hiện tại của bọn họ……

Kiều Gia Nặc lắc lắc đầu, một giây trước đầu óc còn lạ lẫm mù mịt nhưng giây tiếp theo lại phục hồi vẻ tĩnh mịch ban đầu sau một cái chớp mắt, ngay sau đó trong đầu cậu liền hiện ra suy đoán làm người ta khϊếp sợ.

Chẳng lẽ là……

Cậu trọng sinh?

Kiều Gia Nặc nhanh chóng cúi đầu nhìn đôi tay của mình, rất nhỏ, cơ thể cũng nhỏ đi, cậu hiện tại đang ngồi trên băng ghế nhỏ tạm bợ, hai chân không chạm đất.Còn có trên người cậu,đồng phục màu lam nhạt, áo ngắn tay và quần đùi, bên trái ngực treo con gấu mèo nhỏ có lông xu xù —— là đồng phục của cậu lúc còn học tiểu học.

Mấu chốt chính là —— Cậu vốn dĩ đã chết.

Cận Trữ mạo hiểm cả tính mạng xông vào địa lao cứu cậu từ tay Đàm Phỉ Nhiên, nhưng sau khi Kiều Nặc Gia được cứu ra liền trở bệnh nặng, cả ngày nằm ở trên giường, ngừng một hơi, sau đó chết trong lòng ngực Cận Trữ .

Cậu chính mắt thấy trên mặt Cận Trữ xuất hiện dòng cảm xúc phá lệ, ôm cậu khóc đến giống như đứa trẻ con.

Sau đó chỉ qua nháy mắt, cậu xuất hiện ở đây.

Ngô Dực đợi nửa ngày, không nhận được câu trả lời của Kiều Gia Nặc bên dưới, nên không muốn tiếp tục cái đề tài này nữa, đứng dậy kéo cánh tay Kiều Gia Nặc nói: “Nhanh lên nhanh lên, Liêm Tấn Hoa nóng giận rất khủng bố.”

Kiều Gia Nặc còn đắm chìm với suy đoán đầy khϊếp sợ của bản thân, hơn nữa đầu cậu bắt đầu ẩn ẩn đau đớn, ý thức bị trì độn giống như đã tắc nghẽn dưới nhiều đồ vật, ngơ ngác bị Ngô Dực kéo ra phòng học.

Ngô Dực là dạng nhan sắc đủ dùng, hai chân nhỏ bước ra đều ngắn, cơ hồ là chạy chậm về hướng WC, Kiều Gia Nặc bị hắn kéo đến thất tha thất thểu theo ở phía sau.

Thời điểm đi đến cửa WC, Kiều Gia Nặc đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, hiện tại là năm nào?”

Ngô Dực quay đầu, ánh mắt kỳ quái nhìn Kiều Gia Nặc liếc mắt một cái: “Hiện tại là ngày 27 tháng 9 năm 1998, cậu không nhớ tôi nhắc cho cậu, nhưng thời gian cũng quên mất sao?”

Kiều Gia Nặc xấu hổ mà sờ sờ cái mũi, trong lòng lại rơi vào trầm tư.

Mùa hè năm 1998.

Hắn mới chín tuổi, tiểu học năm 4.

Đúng rồi!

Cậu nhớ rõ Cận Trữ chính là ở mùa hè này hắn được mẹ hắn mang về từ Đế Đô, Cận Trữ ở trong nhà qua một kì nghỉ hè, đến mãi sau khi khai giảng tiểu học, bà ngoại hắn mới khắp nơi nhờ quan hệ đem hắn nhét vào cái lớp này.

Bất quá năm nay Cận Trữ đã gần mười tuổi.

Kiều Gia Nặc không nhớ nhầm, hiện tại Cận Trữ đã đi tới lớp học, hơn nữa đi theo mọi người cùng nhau qua mấy ngày học.

Hồi ức đến đây, Kiều Gia Nặc bất thình lình nhớ tới cái gì, hắn ngẩng đầu nhìn WC trước mắt, lông mày chợt nhíu chặt.

-