Chương 17: Nghĩ Cách 3

Nghe đến đây, Cao Tú Lan nổi đóa: “Cứu trợ con mẹ nó ấy, thịt trên người bà còn chưa đủ hai mươi cân, đòi lương thực không có, lấy thịt đến mà cắt của bà đây này.”

Mắng xong còn tức tối đập bàn: “Đừng nói hai mươi cân lương thực, ngay cả vỏ cây tìm khắp nơi chẳng thấy. Đây là muốn nhà người ta chết đói à.”

Mọi người không ai dám nói lời nào.

Trong lòng mọi người đều hiểu, bà ấy nói thì mạnh miệng vậy, đến khi đội thu lương thực đến đây, lại thành thật giao lên như thường.

Ăn cơm xong, Cao Tú Lan đi về phòng, có mấy lời không thể tùy tiện mắng lung tung, chỉ đành mắng chui: “Bọn khốn kiếp, chó má, bao nhiêu người chết đói nữa đây. Sao không cho thiên lôi đánh chết hết bọn nó đi, đánh chết bọn khốn kiếp ăn nói huênh hoang.”

Mọi người trong nhà đều làm như không nghe thấy. Không còn cách nào, công xã bên kia báo sản lượng lên trên, sản lượng báo lớn quá, đẩy xuống cho bên dưới, mỗi người trong đội đều không thể nộp ít hơn.

Vì hoàn thành nhiệm vụ, từng nhà từng nhà cắn răng mà làm.

Tô Thanh Hòa cũng nhớ tới đã từng đọc trên mạng giai đoạn ba năm này. Mấy năm trước mọi người chú trọng luyện thép, chẳng mấy ai muốn làm nông, sản lượng hiển nhiên sẽ thấp. Người dưới sĩ diện, báo khống sản lượng cho bên trên, cuối cùng thành ra người dân phải hứng chịu. Lại đúng dịp khí hậu thất thường, mất mùa, tạo thành cục diện họa vô đơn chí.

Trong phòng, Cao Tú Lan mắng xong, ma xui quỷ khiến bà ấy đi kiểm tra vại gạo nhà mình.

Không có gì khác, không khỏi thở dài, bà ấy cũng thật hồ đồ, vậy mà đi tin vào giấc mộng của con gái.

Buổi tối, Cao Tú Lan tuyên bố, từ nay một ngày hai bữa cơm. Buổi sáng ngoại trừ Tô Thanh Hòa, tất cả không cần ăn. Siết chặt kỉ cương, thực hiện nghiêm chỉnh chờ đến lần phát lương thực sau.



Cả nhà rầu rĩ, nhưng mà không nói gì, hiển nhiên anh em nhà họ Tô không có ý kiến, Lâm Thục Hồng với Đinh Quế Hoa trong lòng có ý kiến đi chăng nữa cũng không dám nói ra.

Tô Thanh Hòa nhìn mọi người, tự mình trải nghiệm cảm nhận túng quẫn của năm mất mùa.

Buổi tối lên giường đi ngủ, Tô Thanh Hòa bảo hệ thống đặt những gì mình lấy được vào vại. Không thể nào để gia đình chết đói được.

Mờ sáng hôm sau, Cao Tú Lan đã dậy chuẩn bị lên núi hái rau dại. Đi muộn một tí thôi là cỏ cũng chẳng còn.

Chuẩn bị xong đâu đấy, bà đang định ra ngoài gọi mấy đứa cùng đi theo. Con gái con đứa sao mà không làm cho được, ở trong nhà đâu thể nuôi không. Nếu không thì có mà chết đói.

Vừa mới đi ra khỏi cửa, bà chợt nhớ đến cái gì, ôm một tia hi vọng, bà chầm chậm đi đến gần vại gạo nhà mình, lật nắp đậy ra.

Ánh sáng trong phòng yếu ớt nhưng đôi mắt rực lửa của Cao Tú Lan đã nhanh chóng thấy được có gì đó trong vại nhà mình.

Tim bà đập thình thịch, chết lặng người…

“Đại Căn!!!”

Một tiếng hét lớn vang lên. Đến cả hàng xóm cũng nghe thấy, chứ không cần bàn đến người nhà họ Tô vừa lúc thức dậy.

Tô Ái Quốc với Tô Ái Hoa mặc vội quần áo chạy đến cửa phòng mẹ: “Mẹ à, có chuyện gì vậy mẹ?”



“Không có việc gì đâu, ra ngoài, đi ra ngoài, mẹ mơ thấy ác mộng! Đi làm đi, giờ còn ở đấy mà đòi có cơm ăn à?!”

Tô Ái Quốc và Tô Ái Hoa sững người, ngay sau đó quay trở về mặc quần áo đàng hoàng, dẫn vợ ra đồng làm việc.

Mà ở một căn phòng khác, Tô Thanh Hòa trở mình tiếp tục ngủ.



Cao Tú Lan nhìn vò gốm trong nhà có thêm thịt và bột mì, còn có bột mì cao lương thì há hốc mồm vì kinh ngạc.

Sau đó bà ấy lập tức nhào đến ôm lấy vò gốm, bật khóc nức nở.

“Ông trời ơi, Đại Căn hu hu, cuối cùng thì ông cũng biết tôi khổ thế nào rồi. Tôi tay bồng tay bế nuôi lớn ba thằng con trai một đứa con gái của ông, không dễ dàng gì. Mấy thằng con trai của ông là một đám bạch nhãn lang, lấy vợ cho chúng nó xong là chúng nó quên tuột người mẹ này, tôi khổ lắm ông có biết không? Chỉ có con gái của chúng ta là hiếu thuận, chúng nó lại còn đối xử tệ bạc với em gái của chúng nó. Tôi khổ quá.”

Tô Thanh Hòa nằm ngủ ở phòng bên cạnh, nghe thấy tiếng bà ấy thì không ngủ được nữa, bèn dứt khoát ngồi dậy, giơ tay dụi mắt.

Mẹ cô đúng là nói dối không chớp mắt, hay lắm, rất mạnh mẽ.

Đây cũng là lý do tại sao cô lại quăng cục nợ này cho mẹ cô giải quyết.

Vốn dĩ cô định là sẽ tự mình lấy ra. Nhưng sau khi suy tính mấy lần, cô cảm thấy không ổn. Cô không có năng lực nói dối không chớp mắt như vậy. Không thể thuyết phục người khác tin tưởng. Cao Tú Lan thì khác, bà ấy là người từng trải, để bà ấy giải quyết chuyện này thì ổn thỏa hơn. Dù sao thì cô cũng không trực tiếp động chạm gì đến số lương thực lấy ra này. Chỉ là một giấc mộng mà thôi, ai mà biết sẽ thành hiện thực chứ.