Chương 20: Được Ăn Thịt 3

Nghe thấy chữ thịt, cả nhà họ Tô từ lớn đến bé từ già đến trẻ đều nhìn chằm chằm cô. Cảm thấy cô út đây là đang nằm mơ, thời buổi này chỗ nào có thịt mà ăn chứ. Ngay cả lông heo cũng không có nữa là.

Cao Tú Lan mới không thèm để ý đến họ, kéo cô con gái cưng của mình đi mở cửa phòng bếp, tiến vào trong bếp. Những người khác cũng nhanh chóng chạy vào.

Mọi người cùng chui vào trong phòng, Cao Tú Lan đuổi đám trẻ con ra ngoài, sau đó đóng cửa lại, lấy đồ trong sọt ra.

Nhìn thấy Cao Tú Lan lấy ra thịt và bột mì, cả nhà đều mắt chữ a miệng chữ ô. Yết hầu lăn lộn, không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Tô Ái Quốc gian nan cất tiếng, gặng hỏi: “Mẹ, đây, đây là ở đâu ra vậy ạ?” Nhà bọn họ vậy mà còn có thể được ăn thịt sao?

Cao Tú Lan nói: “Còn không phải là dựa vào em gái của chúng bay à!”

Những người khác đều nhìn về phía Tô Thanh Hòa.

Tô Thanh Hòa vui vẻ giải thích: “Các anh, mọi người không biết được đâu, hôm nay em và mẹ đi lên bệnh viện huyện thăm khám, lúc chuẩn bị rời khỏi phố huyện thì gặp được một đứa bé đang đứng khóc ven đường, em thấy đáng thương nên đã dẫn con bé đi tìm cha mẹ, kết quả không ngờ cha mẹ của cô bé đó thế mà là cán bộ tỉnh, họ đến đây thăm người thân. Suýt chút nữa thì lạc mất con. Để cảm ơn chúng ta, họ đã tặng thịt và bột mì. Còn nói là muốn nhận em làm em nuôi, sau này nếu gặp khó khăn gì thì đi tìm bọn họ.”

Nghe thấy Tô Thanh Hòa kể lại trải nghiệm ly kỳ của mình, tâm trạng của mọi người trong nhà đều dâng lên, cô út khó được một lần làm việc tốt, thế mà lại được người ta báo đáp đồ tốt như vậy, sau này có việc còn có thể giúp đỡ.

Tô Ái Quốc kích động nói: “Cô út, anh biết em chính là ở hiền gặp lành mà.”

Tô Ái Hoa cũng nói: “Đúng thế, cô út nhà chúng ta tuy là thiếu tình thương của cha, nhưng mà có các anh thương yêu, bây giờ lại gặp được quý nhân, ai dám nói em gái anh vô phúc?” Bởi vì cô út mồ côi cha từ khi còn trong bụng mẹ, cho nên người trong thôn đều nói cô trời sinh số mệnh cơ khổ. Lúc còn nhỏ, bọn họ không ít lần đánh nhau với người khác vì chuyện này.

Lâm Thục Hồng và Đinh Quế Hoa quay sang nhìn nhau, tâm trạng phức tạp. Hai người họ vậy mà còn có thể hưởng ké tài lộc của em chồng, cũng không biết bọn họ có được ăn thịt hay không. Cho dù không cho các cô ăn, cho bọn trẻ ăn cũng được.



Tô Thanh Hòa dặn dò mọi người: “Các anh ơi, chuyện này các anh đừng nói ra ngoài, người ta là cán bộ cao cấp, âm thầm chu cấp cho em, người ngoài biết được cũng không tốt. Hơn nữa bây giờ khắp nơi đều gặp nạn đói, nếu như để cho người khác biết nhà ta có quý nhân giúp đỡ, bọn họ chắc chắn sẽ đố kỵ, ghen ghét nhà ta.”

Cao Tú Lan hừ lạnh, mắng: “Đúng vậy nếu ai để lộ ra, sau này người ta sẽ không hỗ trợ nhà chúng ta nữa, chính là người có tội!”

Tô Ái Quốc và Tô Ái Hoa vội vàng đáp: “Mẹ, chúng ta là người một nhà, chắc chắn sẽ không nói ra.”

Lâm Thục Hồng và Đinh Quế Hoa cũng gật đầu lia lịa.

“Được rồi, hôm nay Thanh Miêu Nhi nói muốn nấu cơm, muốn học cách nấu thịt, vợ thằng cả và vợ thằng hai ở lại hỗ trợ.”

Hai người không ngừng vâng vâng dạ dạ.

Đinh Quế Hoa nhỏ giọng hỏi: “Mẹ ơi, hôm nay nhà chúng ta có ăn thịt không?”

“Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn thôi. Nếu không nhờ có Thanh Miêu Nhi, chúng bay ăn cái rắm!” Cao Tú Lan mắng xa xả. Nếu không phải là Thanh Miêu Nhi nói muốn thử nấu thịt xem sao, bà ấy sẽ không lấy ra một miếng, toàn bộ đều hong khô để dành đến tết mới ăn!

Đinh Quế Hoa lập tức im bặt không dám nói tiếp nữa. Cung cúc đi rửa bình gốm, Lâm Thục Hồng thì đi nhóm lửa, đợi cô út nấu cơm.

Hai người đã làm xong bước chuẩn bị, còn phía Tô Thanh Hòa, dưới hỏa nhãn kim tinh của Cao Tú Lan, Tô Thanh Hòa cắt lấy một miếng thịt ba chỉ nho nhỏ.

Chỉ có một cân thịt ba chỉ, chắc chắn không thể ăn hết một lần, ở cái năm đói kém này, bất kể là loại thực phẩm gì đều phải cất giữ. Cho nên Cao Tú Lan chỉ cho Tô Thanh Hòa cắt một miếng thịt nhỏ, thái thành lát mỏng nấu với cháo. Phần còn lại thì ướp muối treo lên trên xà nhà trong phòng bếp. Sau này từ từ ăn. Vừa hay anh ba Tô Ái Đảng còn đang đi luyện thép chưa về, đợi anh ta về còn có thể ăn được một miếng. Đối với hai đứa con trai lớn đã kết hôn và sinh con, trong lòng Cao Tú Lan có chút ngăn cách, nhưng mà thằng ba còn chưa lấy vợ, Cao Tú Lan ít nhiều cũng chăm lo cho anh ta một chút. Dù sao thì trước khi cưới vợ, mấy đứa con trai miễn cưỡng gọi là đồng lòng với bà ấy.

Nhìn thấy Tô Thanh Hòa cẩn thận thái thịt, bàn tay dính một chút mỡ, Đinh Quế Hoa và Lâm Thục Hồng vẫn luôn nuốt nước miếng.