Chương 8: Nói Chuyện 1

“Gì chứ, không được khỏe?” Cao Tú Lan cười: “Năm đó mẹ sinh anh buổi sáng, buổi chiều đã đi ra đồng làm việc, sao mẹ lại không nói mình ốm nhỉ? Mẹ sinh ba đứa con trai còn chưa nói không được khỏe đấy! Đừng tưởng mẹ không biết, không phải là thấy Thanh Miêu Nhi không ra ngoài làm việc nên cũng tị nạnh đó sao. Thương thay cho con gái mẹ, vừa ra đời đã không có cha, vẫn nói anh cả như cha, mẹ thấy có cái rắm. Thứ có vợ quên mẹ!”

Tô Ái Quốc vội xuống nước: “Mẹ à, mẹ đừng nóng giận, con và Thục Hồng đi ngay đây. Thục Hồng, mau đi làm việc.”

Lâm Thục Hồng lập tức cầm liềm đuổi theo.

Đinh Quế Hoa cười nói: “Mẹ ơi, con nói rồi mà, chị dâu cả đúng là nhiều chuyện, vẫn là con với Ái Hoa nghe lời.”

“Biến đi biến đi, cũng không phải thứ đỡ lo, ở lì trong nhà làm gì.” Cao Tú Lan không nghe đã đuổi ngay. Bà ấy sẽ không để bị xoay vòng vòng đâu, bà ấy chỉ muốn nghe con gái mình nói thôi.

Tô Ái Hoa thấy mẹ mình nổi nóng, vội đưa Đinh Quế Hoa đi.

Sau khi âm thanh ồn ào kết thúc, tiếng Cao Tú Lan dặn dò mấy đứa bé làm việc lại vang lên: “Đại Nha đi giặt đồ cho cô mấy đứa, Nhị Nha đi nhặt củi nhóm lửa. Tam Nha... Tam Nha quét rác. Đừng có rảnh rỗi, mấy đứa con gái ăn không ngồi rồi làm gì chứ?”

Một lát sau, Cao Tú Lan đưa đến một bát nhỏ đựng đậu nành đã nấu: “Thanh Miêu Nhi, con đến ăn chút gì đi. Vừa nãy giữa trưa cũng chưa ăn cơm đâu đấy. Chỉ tại bọn nó lòng dạ hiểm độc, con vừa đi đã ăn sạch hết phần của con, không nể nang gì.”

Tô Thanh Hòa nhìn đậu nành ở bên trong, nuốt nước miếng một cái. Đúng là cô có hơi đói bụng. Cơ thể này cũng không được bao nhiêu mỡ, trứng gà với nước đường đỏ đó không đủ dính bụng chút nào. Cô bưng lấy uống một ngụm, thấy khá ngọt.

Cao Tú Lan nói: “Biết con thích ăn ngọt cho nên mẹ mới bỏ đường trắng vào. Tìm cậu của con lấy đó. Ông ấy đi buôn bán trên xã, thứ này tốt lắm.”

Tô Thanh Hòa đang định nói với bà ấy mấy chuyện trong nhà, Cao Tú Lan lại móc từ trong túi ra năm quả trứng chim sẻ: “Nào, vừa ăn vừa uống. Vừa mới nấu xong.”



“...” Thời gian này không giống như mất mùa nhỉ.

Tô Thanh Hòa ăn một quả trứng chim sẻ, lên tiếng: “Mẹ ơi, chuyện con bị bệnh lần này không liên quan đến chị dâu cả. Tự con ngất thôi. Sáng hôm đó con đã ăn rồi. Mẹ đừng tức giận với chị ấy.”

Nghe thấy Tô Thanh Hòa nói vậy, Cao Tú Lan trở nên kinh ngạc: “Thanh Miêu Nhi, bọn nó đe dọa con phải không?”

“... Mẹ à, sao lại thế được, ai đe dọa con chứ?”

“Vậy sao con lại nói đỡ cho bọn nó, đúng là nói mê sảng mà. Không có chuyện chị dâu đối xử tốt với em chồng bao giờ!” Cao Tú Lan nói như chém đinh chặt sắt. Con quên tính tình vợ của cậu con rồi sao?”

Liên quan đến chuyện này, Tô Thanh Hòa cũng biết rõ. Bà ngoại bên nhà họ Cao của cô, sau khi sinh cậu cả cô thì sinh liền bốn cô con gái, không thêm đứa con trai nào nữa. Bởi vậy sau khi vợ cậu vào cửa, gần như là chèn ép khắp nơi. Đương nhiên, cuộc sống sung sướиɠ chẳng kéo dài được bao lâu khi vợ cậu lại liên tục sinh ra ba đứa con gái, mới sinh được một đứa con trai. Nhưng thể trạng của cậu con trai không được tốt. Còn Cao Tú Lan thì ngược lại, mặc dù đến nhà khác, nhưng sinh được ba đứa con trai, vô cùng vui mừng, dẫn theo việc tiếng nói ở nhà mẹ đẻ cũng rất có trọng lượng. Mặc dù bà ấy không phải là sinh con trai của nhà họ Cao nhưng tốt xấu gì cũng cho nhà họ Cao mặt mũi!

Cao Tú Lan cảm thấy con gái mình bị bệnh nên ăn nói lung tung rồi: “Thanh Miêu Nhi, con đừng để bọn nó lừa gạt. Trên đời này, mẹ chồng tốt đều sẽ bị con dâu bắt nạt. Nếu mẹ không chèn ép mấy đứa nó, mấy đứa nó vừa quay đầu có thể sẽ thúc giục anh của con phân nhà. Đến lúc đó mẹ làm sao nuôi sống được con đây. Làm thế nào để con sống tốt đây? Chỉ cần nghĩ đến việc con phải dãi nắng dầm mưa sống khổ sở như vậy, mẹ đau ở đây này.” Bà ấy sờ lên ngực mình. Dáng vẻ đau khổ.

Chết thật, vậy mà Tô Thanh Hòa còn cảm thấy bà lão này nói có lý. Cô thấy mình có chút tiềm năng cực phẩm. Bởi vì cô và nguyên chủ, đều không muốn làm việc đồng áng!

Bà thím này đúng thật là biết cách tẩy não, câu nào cũng đánh vào trong tâm khảm.

Thôi được rồi, mấy chuyện mẹ chồng nàng dâu này cô không nói nữa: “Mẹ à, vậy mấy đứa bé gái như Đại Nha, bình thường cũng không thể đối xử quá tệ được, dù gì cũng là con cháu nhà họ Tô chúng ta, là cháu gái của mẹ đó... Hơn nữa con lo trong lòng các anh sẽ thấy khó chịu, vẫn nên...”