Chương 1

Một góc mộ viên xa xôi, người phụ nữ trung niên đang khom lưng nhổ cỏ dại, lộ ra một tấm bia mộ xù xì.

Trên bia mộ là bức ảnh cũ đã ố vàng, đứa bé nam ba bốn tuổi tinh xảo xinh đẹp, nhấp môi cười khẽ, ánh mắt thanh triệt phảng phất xuyên qua những năm tháng gian nan, như nói với người đời cậu cực kỳ yêu thương thế giới này.

Người phụ nữa vuốt tấm ảnh khóc không thành tiếng, “Đây là tấm ảnh cuối cùng còn sót lại ở quê.”

Ngón tay vuốt ve bức ảnh cũ, cuối cùng đáp xuống dòng văn bia: 【 Tôi là Trương Dư Phong, muốn nói cho thế giới này, tôi đã tới. 】

“Thời điểm thu thập di vật, mỗi quyển sách đều viết một câu như vậy, tôi nghĩ thằng bé hẳn cực kỳ thích, cho nên khắc vào bia mộ.”

……

Hạ Miên căm giận ném di động, thật vất vả mới chờ tới một nhà vai ác 《 Cố chấp sủng ái 》lĩnh cơm hộp offline, nhưng biết được câu chuyện phía sau sự công thành danh toại của vai ác, càng làm cho người xem quá ngạc nhiên.

Nhân vật Trương Dư Phong này thật khiến tâm tình khó yên, một tương lai vốn xán lạn lóa mắt, chỉ vì sự ích kỷ và lòng tham mà hủy.

Trương Dư Phong là anh trai khác mẹ của vai ác Trương Dư Hiên.

Cha thì ngọai tình, mẹ mới sinh cậu ta chưa được mấy tháng, trên đường đi bắt gian không may tai nạn qua đời.

Sau đó tiểu tam thành công thượng vị, không chỉ cùng cha ruột cầm tiền bồi thường của mẹ đi, mà còn tàn nhẫn ngược đãi cậu.

Hạ Miên bình phục một chút tâm tình, cầm di động tiếp tục xem:

“Thằng bé lớn lên rất giống mẹ, khi còn nhỏ cực kỳ đẹp, đặc biệt là thời điểm cười rộ lên, khiến tâm mọi người đều mềm nhũn.”

“Nhưng mà lúc gặp lại thằng bé, nó đã gầy như chỉ còn mỗi xương,” Dì nhỏ Trương Dư Phong cơ hồ khóc tới ngất xỉu.

“Bọn họ ép nó vẽ tranh, nó lại không muốn tranh của mình bị cướp đi, vì thế bị mấy tên súc sinh cho chết đói.”

Sau khi phát hiện Trương Dư Phong là thiên tài, vợ chồng Trương thị lòng dạ liền lấy cớ cậu bị bệnh tâm thần liều mạng áp bức.

Sau đó đem toàn bộ tranh cậu vẽ cho em trai cùng cha khác mẹ - vai ác Trương Dư Hiên, Trương Dư Hiên cứ như thế hút máu, trở thành họa sĩ thiên tài nổi tiếng thế giới.

“Tôi thật hối hận, đáng lẽ ra phải chú ý sớm một chút.”

“Chờ tới lúc tôi biết bọn họ đối đãi thằng bé như thế nào, thì đã đấu không lại.” Người phụ nữ khóc lớn, “Cho dù ngồi tù thì sao! Tiểu Phong của chúng ta đã không thể trở về nữa……”

Không thể trở về là sao? Hạ Miên bùng nổ “cạch cạch” đánh hai chữ, thật là tức chết bổn tiên nữ!

Người phụ nữ này trùng tên với cô, lại chỉ biết khóc, Hạ Miên buồn bực muốn chết, nếu cô mà là dì nhỏ của Trương Dư Phong, nhất định phải dí mặt một nhà súc sinh đó xuống đất cọ xát!

Thẳng tới lúc đi ngủ, Hạ Miên còn bẻ tay khanh khách, có lẽ oán niệm quá sâu, tối đi ngủ còn mơ thấy Trương Dư Phong.

Mở khẽ cánh cửa chống trộm, lọt vào tầm mắt cô là phòng khách rất đặc biệt:

Tủ màu nâu sẫm, bàn trà bằng gõ nguyên khối, vị trí dễ thấy nhất là chiếc TV, loại TV này lúc cô còn rất nhỏ ừng thấy qua ở nhà bà.

Phía sau một cánh cửa truyền ra tiếng tí tách, Hạ Miên đẩy cửa, thấy một phòng vệ sinh không quá rộng, một đứa bé thoạt nhìn ba bốn tuổi ngồi xổm trước cái chậu nhôm lớn giặt quần áo.

Trên người đứa bé rất bẩn, mặc một cái áo lao động của đàn ông, vạt áo rách tung toé, miễn cưỡng che khuất hai đùi, liếc mắt nhìn một cái còn tưởng là ăn mày.

Mắt Hạ Miên nhìn đến vết xanh tím trên chân cậu bé, hiển nhiên là tì vào chậu nhôm cồng kềnh mà ra.

Cạnh chậu nhôm hơi mỏng cũng rất bén, không cẩn thận va chạm một chút là xong, đừng hỏi vì sao cô lại biết rõ như vậy, lúc nhỏ ở nhà bà đùa nghịch cùng hai anh trai, không ít lần nếm qua, đến nay vẫn không thể quên được cái cảm giác phê lòng ấy.



Đứa trẻ bị cô làm giật mình, đột nhiên ngẩng đầu, một đôi mắt đen nhánh tràn đầy lo sợ không yên, thân thể căng chặt sợ hãi kêu một câu, “Dì nhỏ.”

Không biết vì cái gì, Hạ Miên biết đứa bé này chính là Trương Dư Phong.

Tình cảnh hiển nhiên không tốt, Hạ Miên đau lòng tới hỏng mất, muốn tiến lên, lại phát hiện thân thể không chịu khống chế, chỉ cười nói một câu, “Tiểu Phong còn biết giặt quần áo của mình à? Giỏi quá!” Sau đó liền xoay người ra ngoài!

Thế nhưng xoay người ra ngoài!

Xoay người ra ngoài?!

Đi ra ngoài?!!

Đây, đây là có chuyện gì?

Hạ Miên hùng hùng hổ hổ, mắt thấy thân thể này trở lại phòng cho khách nằm xuống nghỉ ngơi, mới kịp phản ứng lại, cô hình như đang ở trong thân thể của dì nhỏ Trương Dư Phong—— chính là cái người chỉ biết khóc sướt mướt.

Hạ Miên tức điên, trách không được dì nhỏ này nói từ đầu không phát hiện chuyện ngược đãi, bộ dáng đứa bé kia rõ ràng không bình thường, cô ta vậy mà chỉ cảm thấy ngoan ngoãn?!

Hạ Miên bị bắt nhìn trần nhà, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, đậu má, đứa bé còn nhỏ như vậy phải giặt quần áo, côkhông biết giúp một chút sao? Ngủ cái quần! Mau dậy nhanh! Đương lúc vội vã, bên ngoài truyền đến động tĩnh mở cửa.

“Mệt chết rồi.” Giọng nữ nói thật khó nghe, “Đâu rồi, rót cho dì cốc nước! Nhanh lên!”

Là mẹ kế ác độc Hoàng Hiểu Quyên đã về! Hạ Miên có chút gấp, tuy trong tiểu thuyết không miêu tả kĩ càng tỉ mỉ, nhưng xem kết cục Trương Dư Phong cũng biết trình độ ác độc của người này khiến người ta giận sôi!

Tiếng bước chân “lạch bạch” của đứa trẻ còn có thể nghe ra sợ hãi, an tĩnh trong chốc lát, bỗng nhiên một tiếng giòn vang vang lên.

Ngay sau đó là tiếng mắng sắc nhọn, “A! Cốc của tao! Mày đứa con hoang này! Sai mày một chút thì đòi tiền công! Mày có khả năng làm gì không!”

Câu nói kế tiếp cùng với tiếng vang bốp bốp, hiển nhiên đang đánh đứa bé.

Tiếng hô đau truyền ra, đổi lấy giọng nói trầm trọng quát lớn, “Còn dám kêu, câm miệng cho tao! Còn dám kêu đánh miệng!”

Lúc sau cũng chỉ còn tiếng phụ nữ đánh chửi.

A a a a! Cô ta quá bạo lực!

Dưới cơn thịnh nộ, Hạ Miên không biết thế nào mà khống chế được thân thể, trực tiếp xông ra ngoài.

Bên cạnh sô pha màu đen bọc da, một người phụ nữ cầm chổi lông gà uy vũ đánh.

Cánh tay gầy yếu của đứa trẻ bị cô ta nâng lên, căn bản không thế trốn, thậm chí cuộn tròn cũng không được, chỉ có thể để gậy trúc tùy ý quất.

Mặt đứa trẻ thực sợ hãi, hàm răng cắn chặt môi, nỗ lực chịu đựng không ra tiếng, chỉ một đôi mắt trợn to rơi nước mắt.

Ngay cả tiếng khóc cũng không phát ra.

“Dừng tay!” Hạ Miên gầm lên, “Chị đang làm gì?!”, vội vàng tiến lên đoạt hung khí.

Người phụ nữ uốn tóc quăn thời thượng, một bộ diện mạo tươi đẹp dịu dàng.

Cô ta nheo mắt nhìn Hạ Miên cầm chổi lông gà, quan tâm hỏi, “Là Tiểu Miên à, không phải cảm nắng khó chịu sao, mau nghỉ ngơi đi, chị đã liên hệ trường học tốt cho em rồi, chút nữa đưa em đi gặp hiệu trưởng.”

Dứt lời dùng sức muốn rút chổi lông gà ra.

Trong đầu Hạ Miên hiện ra nguyên nhân Hoàng Hiểu Quyên nói như vậy, Hoàng Hiểu Quyên làm việc ở sơ trung Hoa Cương, nguyên chủ từ nhỏ đã vào thành phố học tập, muốn nhờ Hoàng Hiểu Quyên hỗ trợ tìm trường tốt.



Cho nên dì nhỏ này không phải không phát hiện đứa nhỏ bị ngược đãi, chỉ đơn thuần là ích kỷ thôi!

Mà Hoàng Hiểu Quyên cũng vì thế mà không sợ hãi, hoặc cô ta muốn tạo cho mình một địa vị tuyêt đối, bởi vậy không e dè.

Cô ta nhìn tay Hạ Miên nắm chổi lông gà, cười nói, “Dì nhỏ đừng bận tâm quá, nó đã bị bà nội dạy hư, kêu đi rót nước mà còn làm vỡ cốc, chị thấy nó là cố ý, nhân lúc còn nhỏ, tính tình này phải uốn nắn lại!”

Ánh mắt đảo qua lý sứ trên đất, vẻ mặt Hoàng Hiểu Quyên thật đau lòng, “Ly sứ này rất quý!”

Thấy không lấy được chổi lông gà trong tay Hạ Miên, dứt khoát buông tha tính dùng tay đánh.

Hạ Miên bắt lấy cổ tay cô ta, cả giận nói, “Chị ra ngoài dạo phố về liền sai đứa nhỏ lấy nước cũng không biết xấu hổ, em đây còn chưa gặp người nào sai con hoang đâu!”

“Ai nói cô con hoang?” Hoàng Hiểu Quyên trừng mắt.

“Vậy chị nói ai?” Hạ Miên bốc hỏa nói, “Con trai của chị tôi, khi nào đến phiên chị đánh?!”

Những lời này không biết kí©h thí©ɧ vào chỗ nào của Hoàng Hiểu Quyên, tiếng cô ta sắc nhọn, “Cái gì mà con chị cô! Tôi coi nó như con mình mới quản, nếu tôi không để bụng thì đánh nó làm gì?!”

Vừa nói vừa dùng sức muốn kéo tay cô ra, sau khi không có kết quả, thế nhưng nhấc chân đá qua chỗ đứa trẻ, “Gọi mày đó đồ con hoang ngu ngốc……”

Đứa trẻ hiển nhiên bị đánh sợ, hai người tranh chấp cũng không biết chạy, vừa vặn bị đạp một chân.

Hạ Miên nhất thời không ngại, nhìn đứa trẻ sợ tới mức súc thành một đoàn không dám khóc, lửa giận tức khắc tăng vọt, học theo dáng vẻ cô ta vừa đối đãi, giơ chổi lông gà đập xuống.

“A!” Tiếng kêu thảm của Hoàng Hiểu Quyên vang lên, chật vật trốn tránh, “Hạ Miên, cô dám đánh tôi! Cô còn muốn đi học không?”

Nhìn Hoàng Hiểu Quyên nhe răng trợn mắt, Hạ Miên vui sướиɠ thở một hơi, vì duy trì hình tượng tiểu tiên nữ, cô đã lâu không động gân cốt, lúc này dù sao ở trong mơ, vừa lúc đánh ghiền!

Hạ Miên hoạt động tay chân một chút.

Hoàng Hiểu Quyên nhìn đôi mắt cô tỏa sáng, trong lòng dâng lên một cảm giác nguy hiểm, hoảng sợ thét chói tai, “Cô muốn làm gì?”

“Làm gì?” Hạ Miên cười lạnh, “Học cô thôi!”

Nói xong một bên vặn tay cô ta, đè xuống sô pha, một bên hung hăng đánh xuống.

“A!…… Đau! Cô đồ điên, dừng tay cho tôi ——” Hoàng Hiểu Quyên kêu đau.

Hạ Miên nhớ tới cuộc sống bi thảm của đứa bé, hỏa khí trong lòng không ngớt, đánh ác hơn, “Kêu la cái gì? Không phải cô cũng bảo thằng bé không được kêu sao? Nhịn xuống cho tôi! Kêu nữa đánh miệng!”

“Hạ Miên! Cô điên rồi!” Hoàng Hiểu Quyên là người lớn, bị đau liền muốn tránh, trốn đông trốn tây, “Tôi không tìm trường cho cô nữa!”

“Thích thì tìm không thì thôi!” Hạ Miên gắt gao theo phía sau, “Lão nương dù không đi học cũng phải đánh chết loại quỷ đội lốt người như cô!”

Cô tưởng tượng người phụ nữ này ngược đãi đứa bé như thế nào, trong lòng lại bốc hỏa, phải chân thành cảm ơn giấc mơ này đã cho cô tự mình thu thập súc sinh!

Mấu chốt nhất là không ai thấy hình tượng tiểu tiên nữ của cô sụp đổ!

Hạ Miên hưng phấn hoạt động tay, chổi lông gà sớm bị đánh nát thành từng mảnh, lông gà bay loạn rơi xuống mũi cô, Hạ Miên nhịn không được hắt xì, Hoàng Hiểu Quyên nhân cơ hội tông cửa chạy trốn.

Hạ Miên thở hồng hộc, thân thể dì nhỏ này hơi yếu, không thể xứng với linh hồn táo bạo của cô, nếu đây là cơ thể của mình, sớm đánh ngã Hoàng Hiểu Quyên.

Hạ Miên nghĩ cơ hội khó được, chưa biết nên đuổi theo đánh đủ hay không, liền nghe được một tiếng nức nở mang theo kinh hoàng từ trong góc truyền đến, “Dì nhỏ.”

Cầu ☆ ???? and follow me