Chương 1: Mỗi người đều sủng thiếu niên thiểu năng trí tuệ

P/S: Bản dịch chưa beta, vì bị bê sang đây nên tui đành phải lấy quyền sở hữu trước rồi tính sau. Nếu các bạn thấy dịch chưa mượt thì cảm phiền chờ beta lại rồi đọc nhé.





Thời điểm Chúc Viêm đi ra khỏi ký túc xá, bên ngoài lại bắt đầu mưa phùn, mưa dầm mùa nào cũng có, Chúc Viêm cầm rương hành lý đi về phía trạm đón xe ô tô.

Lúc này đây, hành khách đi ô tô là bạn học cùng đi đến nơi khác thực tập, lúc Chúc Viêm rời khỏi còn không quên quay đầu lại nhìn đại học mình đã sống bốn năm, trong mắt lập lòe một chút không tha.

Khoảng cách từ nhà ga đến trường học cũng không xa, lúc Chúc Viêm đến nhà ga các đồng học khác cũng đều trình diện, tốt nghiệp quý nhiều học sinh, Chúc Viêm phải mất nửa ngày mới lên được ô tô đường dài.

- Chúc Viêm!

Lúc này người tên là Chúc Viêm chính là bạn học cùng hệ với hắn, Vương Khang Liên, từ cao trung đã giao hảo với Chúc Viêm, hiện giờ càng gọi là Chúc Viêm:

- Đừng nhìn, chỗ ngồi của hai ta là gần nhau.

Chúc Viêm nhìn kỹ dãy số chỗ ngồi bên cạnh Vương Khang Liên, sau khi ăn khớp với dãy số chỗ ngồi của mình, hắn mới an tâm sắp xếp rương hành lý thật tốt, để tâm ngồi xuống:

- Các ngươi tới cũng thật sớm.

- Ai, người trong nhà luôn thúc giục ta... Vương Khang Liên nói đến một nửa, nhớ tới Chúc Viêm từ nhỏ là cô nhi, vẫn luôn là ở trong viện phúc lợi lớn lên, liền lập tức ngừng đề tài.

Chúc Viêm cũng không để ý, mà là sau khi xe khách xuất phát, tiếp tục cười nói chuyện với Vương Khang Liên:

- Cũng là sợ ngươi chậm trễ chút thôi.

Vương Khang ừm một tiếng, môi mím chặt, cũng không nói ra một câu giống vậy, cuối cùng ấp úng nửa ngày, tìm đề tài tiếp theo, hắn lấy ra một túi hoa quả từ trong ba lô của mình:

- Nào, ăn trái cây, cũng không biết các học sinh học nông chúng ta đã đi đâu thực tập rồi.

- Ta nghĩ hẳn là căn cứ nông nghiệp linh tinh.

Chúc Viêm quên mất ngoài cửa sổ xe, sắc trời càng ngày càng tối, nhìn kỹ còn có tia chớp chợt lóe mà qua, Chúc Viêm mơ hồ cảm thấy trận mưa này khẳng định là một trận mưa to.

Vương Khang Liên nghe xong không khỏi cười sang sảng, không có chú ý tới sắc trời ngoài cửa sổ, mà là không cẩn thận nhìn ban hoa đang quay đầu lại hướng về phía hắn bên này, hắn nhìn ban hoa liên tiếp nhìn chằm chằm vào Chúc Viêm đang xem phong cảnh xem hiện tượng thiên văn, thật sự không nhịn được, dùng tay chọc vào bả vai của Chúc Viêm một chút, thấy Chúc Viêm lấy lại tinh thần, thì thò lại gần nhỏ giọng bát quái nói:

- Ngươi nói ngươi thật sự không thích Ban Hoa chúng ta? Ánh mắt nàng nhìn ngươi giống như nhìn thấy thịt ba chỉ ở trong thực đường, ngươi cứ thờ ơ như vậy.

Chúc Viêm nhếch khóe miệng lộ ra một nụ cười ôn hòa lại mang theo nụ cười xa cách, đồng thời dùng tay kéo vại hồng trà mà mình mua lúc trước, nghe tiếng mưa rơi vào lá sắt ô tô, trong lòng có chút hoảng, trận mưa này không khỏi có chút quá lớn, hắn cau mày, nhàn nhạt giải thích:

- Ta không thích như vậy.

- Vậy ngươi thích cái gì?

Vương Khang Liên ở khi Chúc Viêm vừa dứt lời đã nói tiếp:

- Không phải ngươi thật sự là cong đó chứ? Từ trung học đến đại học diện mạo của ngươi vẫn luôn hấp dẫn không ít nữ đồng học, nữ đồng học này cũng đủ loại, sao không có một người ngươi có thể coi trọng mắt?

- Công?

Chúc Viêm nhạy bén nhận thấy được điểm mấu chốt của những lời này, hắn thật sự chưa từng nghĩ tới tính hướng của mình, hắn chỉ biết mình không quá cảm thấy hứng thú đối với nữ sinh, còn về nam sinh thì hắn thật sự là chưa thử qua, bằng không ngày nào đó thử một lần?

Có lẽ có thể phát hiện đại lục mới.

Suy nghĩ như vậy, Chúc Viêm lắc đầu với Vương Khang Liên bên cạnh mình, phát hiện nước mưa đã mơ hồ ở cửa sổ xe, hiện giờ xe của bọn họ đã chạy đến giang kiều.

Cùng lúc đó, Chúc Viêm nghe được tiếng hô to của tài xế, còn chưa chờ hắn phân biệt được ý tứ trong lời nói này, hắn đã phát hiện nơi đậu xe của mình đang chuyển động theo hướng 360 độ, rơi vào trong sông lớn.

Sau khi chiếc xe hơi rơi xuống nước, đã có người dùng búa cứu sống mở cửa sổ xe ra, để mọi người có thể chạy trốn.

Chúc Viêm liều mạng vận dụng tứ chi của mình trong nước sông lạnh, cố gắng bơi lên trên, lại phát hiện bạn bè của mình là Vương Khang Liên đang bơi bên cạnh mình, không ngừng chìm vào đáy sông.

Giờ phút này, Chúc Viêm trợn tròn mắt, hắn biết lúc này hắn lại bơi trở về, túm Vương Khang Liên trở về sẽ hao phí rất nhiều thể lực của mình, nhưng hắn nhớ tới lúc mình còn đang đi học từ viện phúc lợi mà vẫn không có nhà để về, vẫn là mẹ của Vương Khang Liên thu lưu mình, nếu lúc này hắn có mắt không tròng thì có thể Vương Khang Liên sẽ không có tính mạng, sau này làm sao hắn có thể đối mặt với người nhà của Vương Khang Liên?

Chúc Viêm không do dự nữa, quay đầu bơi về phía Vương Khang Liên, phá vỡ lực nước thật mạnh, Chúc Viêm túm chặt cánh tay Vương Khang Liên, ra sức muốn kéo Vương Khang Liên lên.

Từ sau khi giang cầu bị chặt đứt, đội cứu viện đã nhao nhao đuổi tới tiến hành cứu viện dưới nước, Chúc Viêm bằng vào sức lực của mình, kéo Vương Khang Liên một hồi lâu, khi hắn nhìn thấy đội cứu viện dưới nước, giao Vương Khang Liên cho bọn họ, mình lại giống như quả cân sắt, không ngừng chìm xuống, hắn chỉ biết hiện tại mình đã hoàn toàn không thể sử dụng sức lực, cả người giống như bị nước sông lạnh băng trói chặt không thể nhúc nhích, hắn vươn đôi tay về phía đội cứu viện, lại cách bọn họ càng ngày càng xa.

Chúc Viêm cả người vô lực, trong lòng không khỏi chửi thầm, mình không chỉ không uống hồng trà, ngay cả bạn trai còn chưa giao phó đã chết như vậy rồi? Có chút không cam lòng!

Nước sông lạnh dần dần làm tê liệt cảm quan và tư tưởng của Chúc Viêm, một lần sau khi hắn không còn cảm thấy nặng nề nữa thì cảm thấy thân thể của mình lại uyển chuyển nhẹ nhàng, hắn bắt đầu không ngừng bay lên cao, xuyên thấu qua nước sông hắn giống như thấy được một tia ánh mặt trời, mưa nhanh như vậy đã ngừng lại rồi sao?

Không riêng như thế, Chúc Viêm giống như còn thấy được một đôi tay trắng nõn, đội cứu viện đáng được khen ngợi, chính mình cũng như vậy còn không bỏ tay ra được, chờ hắn tỉnh lại nhất định sẽ đưa cờ thưởng.

Khoảng cách giữa hai tay Chúc Viêm càng ngày càng gần, đến cuối cùng hắn không hề nghĩ ngợi đã bắt được đôi tay kia, bị đôi tay hữu lực lại cực kỳ ấm áp kéo tới trên bờ.

- A Viêm! A Viêm!

Vừa rồi Chúc Viêm lên bờ, bị mấy tiếng gọi mềm mại kia cướp đi lực chú ý, hắn không để ý thái dương chói mắt, híp mắt nhìn đến một khuôn mặt trắng nõn thanh lãnh, hắn không khỏi lại bắt đầu thầm nghĩ, tiểu ca nhi cứu viện đội này lớn lên sao lại đẹp như vậy?

- A Viêm? A Viêm? Ngươi tỉnh tỉnh lại đi!

Chúc Viêm mở nửa con mắt, nhìn chằm chằm vào người đẹp trước mắt kia, muốn nói với hắn đừng làm hắn hôn mê nữa, nhưng lời còn chưa nói ra, đầu óc của hắn đã bị làm cho hôn mê, trực tiếp ngất đi.

Chúc Viêm không biết mình hôn bao lâu, quanh thân tràn đầy cảm giác đau đớn nhắc nhở mình, hắn cũng chưa chết, hắn muốn mở hai mắt nhúc nhích tứ chi, lại không có một chỗ có thể dùng ra sức, hắn chỉ có thể nghe rõ đối thoại bên người mình.

- Lần này ta đi vào trong miếu cầu phù cũng không trì hoãn bao nhiêu thời gian, sao ta vừa tới đại tôn tử của ta đã nằm ở trên giường đất không thể nhúc nhích rồi?

- Bà nội là ta không đúng, ta không gặp được A Viêm, ta và A Viêm giống như thường lui tới xuống ruộng làm việc, chờ ta làm xong việc, A Viêm đã không thấy tăm hơi, lúc phát hiện người đã rơi vào trong sông.

- Nương, người đừng trách Viên Tiêu, Viên Tiêu ở nhà ta chăm sóc A Viêm mười năm, hắn tám tuổi đã đến nhà ta, hắn là hài tử cỡ nào, trong lòng ta cũng như gương sáng, người xem quần áo trên người hắn còn chưa thay đổi, đã ở đây bảo vệ A Viêm, hắn không thể nào cố ý làm A Viêm ta chịu khổ.

Giọng nói của người trung niên ở bên cạnh lại thở dài một hơi:

- Ai, ta không trách hắn, hiện tại trách ai cũng không dùng, vậy thì, Viên Tiêu ngươi đi đổi quần áo khô mát rồi đến chiếu cố phu quân của ngươi.

Chúc Viêm nghe những lời nói liên tiếp này, cả người mặc dù là ở dưới tình huống không thể động cũng không ngăn được phát ngốc, hắn từ nhỏ đã ở trong viện phúc lợi lớn lên, không thể có bà nội, hơn nữa còn là phu quân người khác?

Cái tên gọi phu quân này đã hoàn toàn không còn tồn tại ở thời đại sinh hoạt của hắn, chỉ có thời cổ đại mới có, hơn nữa hắn không nghe lầm nói, chủ nhân của giọng nói vừa rồi hẳn là nam nhân, hắn đã thành phu quân của nam nhân rồi? Nơi này đến tột cùng là đâu? Vì sao hắn lại có nhiều thân nhân như vậy? Chẳng lẽ mình đã xuyên qua?

Chúc Viêm bị mình đoán trúng hoảng sợ, cùng lúc đó thân thể thật lâu không thể nhúc nhích cũng bắt đầu có sức lực, hắn giật giật ngón tay.

Chỉ nghe được một tiếng phụ nữ trung niên bên cạnh kinh hô:

- Mẹ nó, ngón tay A Viêm động!

- Cái gì? Ta ngoan tôn à, ta làm lão đại nhà ta đi tìm Mã đại phu sao còn chưa trở về đã cấp chết ta rồi.

- Mẹ đừng vội, lão đại không dám làm việc riêng, hắn còn đau lòng A Viêm hơn con.

- Ừm, ta biết rồi, nếu như hắn không đau lòng cháu ngoan của ta thì ta sẽ mượn hắn.

Có lẽ là đối thoại bên tai Chúc Viêm quá hung tàn, làm Chúc Viêm sống sờ sờ sợ đến mức thức tỉnh, hắn rốt cuộc như nguyện mở hai mắt ra, nhưng trong nháy mắt mình mở hai mắt kia, hắn nhìn thấy trước mặt mình hiện lên hai khuôn mặt cười như hoa cúc nở rộ, đầu óc lại bắt đầu choáng váng.

- Đại tôn tử, có muốn ăn bánh đường không? Bà nội lấy cho ngươi.

Một ít nữ nhân già đời, đối với Chúc Viêm tương đối ân cần.

Mà phụ nhân trung niên mắt phiếm lệ quang ở bên cạnh thì rút khăn che mặt của mình ra, lau hai mắt của mình, cũng ở bên cạnh ngăn lão thái thái lại:

- Mẹ nó, A Viêm mới tỉnh không thể ăn đường bánh, ta đi rót cho hắn chén nước đi, ta vừa mới nấu.

Nữ nhân trung niên nói xong, xoay người rót nước ấm cho Chúc Viêm, nàng sợ sẽ làm Chúc Viêm bị thương, lại cẩn thận dùng miệng thổi thổi, đợi nước không thể lúc này mới tha thiết đưa đến trước mặt Chúc Viêm, nhìn mặt mày Chúc Viêm hiền từ nói:

- A Viêm uống nước, còn nhớ rõ lúc trước đại bá mẫu dạy ngươi uống nước như thế nào không?

Chúc Viêm nhìn hai nữ nhân trước mặt này, đối đãi với mình như là một đứa trẻ thiểu năng, không khỏi hít hà một hơi, xem ra hiện tại mình đang ở đâu, rõ ràng chính là Cổ Đại, hơn nữa hắn cũng đã điều tra hoàn cảnh xung quanh, căn bản không có camera cùng với những người khác, khả năng duy nhất là mình đang xuyên qua.

Hơn nữa, Chúc Viêm phát hiện thân thể hiện tại của mình đã không phải là thân thể trước kia của mình, lúc hắn còn ở trung học đã từng đánh nhau với người khác, tất cả đều là bình rượu vỡ trực tiếp đâm vào cánh tay của mình, vết sẹo kia đến đại học cũng chưa có, hiện tại hắn nhìn cánh tay phải bóng loáng của mình, không khỏi rũ mắt rơi vào trầm tư.

Khác với Chúc Viêm là, thật cẩn thận bưng bát nước lớn vào miệng đại bá mẫu, nàng súc miệng mấy cái, trong nháy mắt nước mắt lại tràn đầy hốc mắt, nàng xoay người ủy khuất nói với lão thái thái:

- Nương, ngươi nói cái này sao, thì ra A Viêm chỉ là một thằng ngốc, sao bây giờ lại biến thành một người câm, chuyện này phải làm sao?