Chương 1: Vẫn là Hạ Tích

Chương 1: Vẫn là Hạ Tích.

Edit: Cát.

Mở mắt ra nhìn thấy mặt một người nam nhân, không đẹp, hơn nữa cũng không quen biết.

Nàng nhớ rõ chính mình bị bạn tốt Nina phân chia tư liệu, sau đó tan tầm muộn, bị người trói lại rồi đưa tới một địa phương xa lạ, đứng sau màn độc thủ kia chính là phó thủ trưởng hàng không, có hư danh là phú nhị đại, vừa đấm vừa xoa cũng không thể làm mình nhường lại vị trí, vốn tưởng hắn chỉ biết âm thầm trả đũa, thế nhưng không nghĩ tới hắn sẽ liều mạng tới cùng, trực tiếp đẩy mình vào sông kia.

Cái loại cảm giác hít thở không thông này rất khó chịu, nhưng một khắc nàng cũng không giãy giụa, thậm chí cảm thấy rốt cuộc được giải thoát rồi, có lẽ trong tiềm thức đã không tìm thấy ý nghĩa tồn tại, ngay cả ý niệm tự cứu cũng chợt lóe mà trôi qua, vừa vặn lần này cũng thành toàn cho nàng.

Đồng tử Hạ Tích lại lần nữa ngắm nhìn, vừa định nói một câu, chỉ cảm thấy giọng nói giống như biến mất, nhịn không được nhắm mắt lại.

Bỗng nhiên, một bàn tay nhẹ nhàng đỡ đầu, bên miệng chạm vào một đồ vật lạnh băng, chất lỏng nhẹ nhàng theo đó chảy vào, theo bản năng nuốt nước xuống, yết hầu không khỏe cảm thấy đỡ không ít.

Một hồi lâu, rốt cuộc đầu cũng đỡ đau hơn, thu hồi suy nghĩ, tình huống hiện tại rõ ràng chính mình bị cứu, nhưng buổi tối hôm đó ngoại trừ hai người cũng không có người khác.

Chẳng lẽ bản thân đại nạn không chết, sau khi trôi lên bờ gặp được người tốt bụng, thuận tiện cứu giúp? Nhưng khả năng này quá nhỏ, rõ ràng có cảm giác bản thân chìm xuống, chiều sâu ít nhất là bốn, năm mét, hơn nữa đó là thượng du, tốc độ nước chảy khẳng định sẽ nhanh, tin tức nói qua thủy triều rất nguy hiểm, cho nên sẽ càng không có người đi tới nơi đó, quả thực vì muốn mình chết mà đã chuẩn bị rất chu đáo.

Có tiền có thể sai khiến ma quỷ, phú nhị đại kia trực tiếp chuẩn bị một chút, đến lúc đó nói thẳng bởi vì mình công tác không thuận lợi, luẩn quẩn trong lòng nên đi nhảy sông, trực tiếp kết luận, sau đó hắn liền có thể thuận lý thành chương tiếp quản vị trí của mình hoàn thành hạng mục, thuận tiện lên chức, một mũi tên trúng hai đích.

"Tích nhi", thanh âm của nam nhân lại lần nữa vang lên: "Tích nhi, con cảm giác thế nào?".

Hạ Tích hồi phục tinh thần lại một chút, sự quan tâm trong thanh âm kia làm người khó có thể bỏ qua, lại lần nữa mở mắt ra vẫn nhìn thấy nam nhân kia, nhưng người trước mặt này, không có ấn tượng về hắn, quan hệ của người này cùng mình rõ ràng không giống bình thường, nhìn diện mạo, ước chừng trên dưới ba mươi lăm, hơn nữa còn có chút lôi thôi.

Đột nhiên cảm thấy tình huống hiện tại tựa hồ có chút kì quái, thử hỏi: "Người là ai?".

Khuôn mặt người trước mắt cứng đờ một chút: "Tích nhi, con không nhớ ta?".

Kêu tên thân mật như thế, nếu không phải người trước mặt này đang nói dối, vậy hẳn là mình bị mất trí nhớ, xem trình độ quen thuộc của người nọ đối với mình, tuyệt đối ở chung không dưới ba năm, nhưng không nghĩ ra được kí ức đứt gãy ở nơi nào, đơn giản ngoan ngoãn gật đầu.

"Tích nhi, con trước nằm xuống đi, ta đi ra ngoài một chút".

Hạ Tích nhìn hắn hoang mang rối loạn đi ra ngoài, một lần nữa bắt đầu đánh giá hoàn cảnh, xem thiết bị hẳn là một bệnh viện thường dân.

Trên bàn có bộ di động, chắc là người kia vừa mới để lại, Hạ Tích muốn biết hiện tại là ngày mấy, hạng mục kia do nàng cố gắng, chỉ cần mình mau chóng trở về, bàn tính của bọn họ toàn bộ sẽ đều vô dụng.

Nhìn toàn bộ căn phòng, chỉ có một chiếc di động màu đen ở mép bàn.

Hạ Tích do dự vài giây, vẫn duỗi tay cầm lên, duỗi tay ra mới phát hiện không thích hợp, tay của mình hẳn không trắng như vậy, chậm rãi, giơ tay sờ vào cổ sau, nơi đó từng bị phỏng bởi tàn thuốc lúc ở viện Phúc Lợi, để lại một khe lõm nhỏ, nhưng mà hiện tại cũng không có.

Hạ Tích cảm thấy có chút hỗn loạn, đây tuyệt đối không phải là chính mình, nếu là mình, vậy kí ức trong đầu làm sao giải thích, trọng sinh, thời điểm gọi tên trong tên người kia cũng có chữ "Tích", Hạ Tích vội vàng hơn, nhìn bệnh lịch treo ở mép giường, Hạ Tích, thật là tên của mình, duy nhất đoán không được chính là, mình thật sự trọng sinh, giống như cũng không phải trọng sinh trên người mình.

Cầm lấy chiếc điện thoại màu đen kia, nhưng bất hạnh màn hình quá nhỏ, không thấy rõ rốt cuộc hình dáng của mình như thế nào, mở ra album di động, dựa vào sự quan tâm của người nọ đối với mình vừa rồi, có lẽ di động sẽ lưu hình chụp của mình, có hơn mười phần, bên trong đại đa số đều là ảnh chụp công trường, còn có đồ thiết kế kiến trúc, còn lại mấy cái cuối đều là bóng dáng mơ hồ của nữ hài, trực giác cho rằng hẳn chính là chủ nhân của thân thể này.

Nghĩ nghĩ, mở tính năng chụp ảnh của di động ra, bởi vì phiên bản của di động có vấn đề, chỉ có camera sau, Hạ Tích giơ di động lên, quay lại, sau đó "răng rắc".

Lúc này, người kia vừa trở lại cũng đi vào, vốn là vẻ mặt bi thương, bỗng nhiên nhìn thấy Hạ Tích cầm điện thoại di động của mình chụp ảnh, vội vàng đi tới, hơi hơi đỡ Hạ Tích: "Làm sao vậy? Không thoải mái chỗ nào?".

Thoáng nhìn qua ảnh chụp thô sơ, trong ảnh chụp là một nữ hài trẻ tuổi, tầm 15,16, hơn nữa lớn lên rất xinh đẹp, quả thật là phiên bản còn nhỏ của chính mình.

Vậy người lớn ở trước mắt có khả năng chính là baba của thân thể này, Hạ Tích nhìn người trước mặt, tuy rằng lớn lên không đẹp, nhưng lại dễ nhìn, càng nhìn càng thấy có hương vị.

"Ba ba..." Hạ Tích lập tức thu lại biểu tình, sợ sự thật mình không phải nguyên chủ bị bại lộ, vội vàng chôn đầu thật sâu vào l*иg ngực Hạ Quế Dương, đồng thời cái mũi có chút ê ẩm, lần đầu tiên phát hiện khát vọng được người khác quan tâm.

Đời trước sau khi nàng bảy tuổi vẫn luôn lớn lên ở viện Phúc Lợi, chỉ có duy nhất viện trưởng đối tốt với nàng, sau mười bảy tuổi nàng rời đi, vẫn luôn phiêu phiêu đãng đãng, một mình nỗ lự dốc sức thành danh, lại cuối cùng vì trở ngại của phú nhị đại kia mà chết tha hương.

Hạ Quế Dương cũng ôm lấy Hạ Tích, vỗ bả vai nàng trấn an, xem nhẹ một tia quái dị trong lòng kia.

"Tích nhi, có ủy khuất gì nói với ba ba, không cần giữ lại trong lòng, trời sập xuống cũng có ba ba chống cho con". Thanh âm thực nhẹ, dường như sợ kinh động đến nhân nhi trong lòng.

Hạ Tích đột nhiên xúc động làm nũng, khó có được người quan tâm mình như vậy.

"Ba ba, con muốn về nhà".

"Ừ".

"Ba ba, con muốn ăn cơm người rang".

"Ừ".

------------------------------------------------------------------

Mình sẽ cố gắng đăng truyện thường xuyên.