Chương 1: Tuyệt cảnh

Ân triều Kiến Nguyên, năm thứ 13.

Đêm Trung Thu.

Lãnh cung.

Đế vương Ân triều – chưa qua ba mươi, Ân Thần Dục, đang nằm trên giường lạnh băng, hơi thở mong manh. Sắc mặt hắn trắng bệt, hai gò má lõm vào, môi xanh tím, cả người gầy gò tiều tụy, hiển nhiên là bệnh tình nguy kịch, vô phương cứu chữa.

Một lát sau, vị Đế vương trẻ tuổi này đột nhiên mở mắt, cố sức chống đỡ thân mình muốn từ trên giường ngồi dậy. Lúc này, người vẫn ngồi bên giường chờ đợi vội vàng vươn tay cẩn thận nâng hắn ngồi dậy, tựa vào gối kê đầu phía sau.

Ân đế kinh ngạc nhìn người trước mắt, thân thủ gắt gao cầm tay đối phương, hốc mắt đỏ lên, giọng nghẹn ngào nói "Tử Ngọc, thật xin lỗi, đều là bởi ta hại ngươi chịu nhiều năm ủy khuất như vậy, ở tại lãnh cung chịu hết khuất nhục cùng tra tấn, ta thật sự là đáng chết".

Ân Thần Dục trong lòng áy náy không chịu nổi, dưới kích động, danh xưng "Trẫm" biến mất, trước mặt người này, hắn căn bản không có tư cách để xưng hô như vậy.

Nam nhân trước mắt này, từng tao nhã tuyệt đại như thế nào, tuyệt diễm như thế nào, lại bởi vì phải gả cho hắn, thành nam Hậu của hắn, mà phải chịu đủ vắng vẻ cùng khuất nhục. Hắn vì sủng phi mà hiểu lầm nam nhân, giáng chức y, vũ nhục y, sau còn đày đến lãnh cung mười năm. Nhưng đến cuối cùng, tại thời điểm hắn nghèo túng nhất, cô độc nhất, tuyệt vọng nhất, lại chỉ có người này, bất kể tiền tài, nghĩa vô phản cố bồi tại bên người hắn.

Thượng Quan Tử Ngọc nhìn sắc mặt đế vương, biết hắn đây là hồi quang phản chiếu, lại nghe thấy lời nói như vậy, trong lòng chua xót vô cùng, thầm than một tiếng nói "Bệ hạ, đừng nói nữa, ngài là vì di chiếu của Tiên hoàng mà mới bất đắt dĩ lập thần làm Hậu, điều này thần minh bạch, cho nên thần cũng không trách ngài, chuyện này hết thảy đều là do mệnh số đi".

Ân đế lắc lắc đầu vừa định nói chuyện, lại ngửi thấy mùi khói rất nồng đậm, hắn bị nghẹn nên ho khan một trận mãnh liệt.

Thượng Quan Tử Ngọc một bên vội vàng vuốt lưng cho hắn, một bên nhìn ngoài cửa sổ, chỉ thấy ngoài phòng là khói đặc cuồn cuộn, bao quanh ngọn lửa, khói đang từ các góc cùng khe hở trong cung điện tiến vào, rất nhanh, bên trong cung điện rất nhanh lâm vào một mảnh biển lửa.

Ân Thần Dục cười lạnh một tiếng, không nghĩ tới tình cảnh của mình đã như vậy, nhưng những người đó vẫn không chịu tha cho hắn, nhất định phải đuổi tận gϊếŧ tuyệt mới bỏ qua sao?

Siết chặt cánh tay của Tử Ngọc, Ân đế thở hổn hển đối với nam nhân nói "Tử Ngọc, ta đã trúng kì độc, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, ngươi đừng lo cho ta, nhanh trốn đi, kiếp này ngươi vì ta chịu thua thiệt, kiếp sau ta nhất định trả lại cho ngươi".

Thượng Quan Tử Ngọc nhíu mày, vừa định phản bác, lại nghe thấy ngoài cửa truyền đến một trận tiếng bước chân, tiếp theo là một thanh âm quen thuộc truyền đến, là Đại tướng quân Doãn Quát – huynh trưởng Lệ quý phi.

Ân Thần Dục tự nhiên cũng nghe ra thanh âm này là của ai. Khóe miệng dâng lên một mạt cười chua xót. Hắn tối sủng ái phi tử, tối tín nhiệm đại thần, đến cuối cùng lại bị liên thủ bức cung, hại hắn đến tận đây. Nhân sinh của hắn không phải là một trò cười sao?

Ngoài cung điện, Doãn đại tướng quân đối với nhóm binh lính của gã hạ lệnh "Các ngươi canh giữ ở ngoài cung điện, bất luận kẻ nào từ bên trong đi ra, gϊếŧ không tha, có nghe không?"

Bọn binh lính đều nhịp hô "Dạ, đại tướng quân"

Ân Thần Dục nhất thời tuyệt vọng. Không nghĩ đến nhất đại đế vương như hắn, cuối cùng lại bị bức đến hoàn cảnh như thế này, càng không thể bảo vệ Tử Ngọc chu toàn, thân là Hoàng đế lại đáng buồn đáng giận đến cực điểm!

Thượng Quan Tử Ngọc nhìn hắn, lạnh nhạt nói "Thân là Hoàng Hậu, cùng Hoàng thượng "sinh đồng tẩm, tử đồng huyệt", thần không hối hận!"

Nước mắt nóng bỏng từ khóe mắt Ân đế trượt xuống. Hắn vươn tay đem Thượng Quan Tử Ngọc ôm vào trong lòng, gắt gao ôm hắn. Hai người ngay tại trong biển lửa hừng hực ôm lấy nhau, cho dù bị liệt hỏa thiêu đốt, cũng không mảy may buông nhau ra.

Ngay tại thời khắc bị lửa nuốt kia, Ân Thần Dục nhắm hai mắt lại, trong lòng yên lặng thề: nếu như có kiếp sau, hắn nhất định sẽ không cô phụ Tử Ngọc, muốn đối tốt với nam nhân, một đời một kiếp chỉ có một người; nếu như có kiếp sau, hắn nhất định phải làm một đế vương anh minh, không bị tiểu nhân gian nịnh che mắt, thị phi thiện ác đều phân không rõ; nếu như có kiếp sau, hắn nhất định đối xử tử tế với nam Hoàng hậu của hắn, để thần dân trong thiên hạ đối Hoàng hậu vi tôn.