Chương 10

Hạ Mạt rút ra một tấm trong mỗi loại thẻ, những cái còn lại đều giao cho Ngọc Chương.

Ngọc Chương lăng lăng mà nhìn đống thẻ trong tay, thật lâu vẫn không lấy lại tinh thần.

Trước khi kết hôn, ông vẫn luôn mơ rằng có thể có được một căn nhà của chính mình.

Sau khi kết hôn hắn ở trong phủ Tướng Quân, phủ Tướng Quân lạnh như bằng không có một tia ấm áp.

Nay ông ly hôn , cư nhiên còn có thể có một phòng ở thuộc về mình và con trai?! Này, này không phải đang nằm mơ đi?

Hạ Mạt thấy bộ dáng khϊếp sợ của hắn, chỉ cảm thấy vừa buồn cười lại đau lòng, hai tay cậu ôm lấy thân thể thon gầy của nam nhân, cằm gác lên trên vai nam nhân, trịnh trọng nói: "Papa! Nơi này chính là nhà của chúng ta."

"Nhà của chúng ta?"

"Đúng vậy, nhà của chúng ta......"

"Bây giờ thời gian còn sớm, trước tiên chúng ta lấy ra những thứ trong nhẫn không gian sắp xếp… Sau đó bốn giờ đi nội thành mua lương thực, rau dưa, trái cây, còn có gia vị! Buổi tối chúng ta ở trong nhà nấu cơm, được không?"

"Được! Được......"

Trải qua bàn bạc, phòng lớn về papa, phòng nhỏ về nhi tử.

Sau đó, hai người trước tiên đem tro bụi trên bàn, ngăn tủ, trên ghế quét tước sạch sẽ, ngay sau đó lại sắp đồ, phòng ở có diện tích không lớn, phân công hợp tác thì cũng rất nhanh.

Đợi đến khi đã dọn xong hai người liền bắt đầu lấy những đồ từ trong nhẫn không gian ra, lần lượt sửa sang lại từng cái từng cái.

Bây giờ đang là giữa hè, trên giường chỉ cần đặt một cái chăn mỏng là được, tất cả những chăn bông còn lại thì có thể bỏ vào trong tủ quần áo.

Quần áo của hai phụ tử không nhiều, linh linh tổng tổng cộng lại cũng không thể treo đầy tủ.

Trừ những đồ dùng sinh hoạt cơ bản kia ra, Hạ Mạt còn đem lấy được một cái bình hoa từ trong phủ Tướng Quân, cắm hoa vào rồi đặt lên trên bàn trang trí.

Ngọc Chương thấy, cười trừng mắt nhìn cậu một cái, Hạ Mạt da mặt dày cười hì hì.

Dọn dẹp nhà xong xuôi, những thứ còn thiếu chỉ cần đi mua nữa là được , ví dụ như giấy vệ sinh, bột giặt, nước tẩy, khăn lau.....

Ba giờ ba mươi chiều, hai người xuất phát đi một khu chợ nhỏ gần Exxon mua sắm này nọ! Hạ Mạt một hơi mua rất nhiều, như là gạo a, mì a, đồ ăn đông lạnh a...... Đều đầy cả một túi, Ngọc Chương ngăn đón cũng ngăn không được.

Sau khi mua sắm về nhà cũng hơn năm giờ rồi.

Ngọc Chương đánh giá nguyên liệu nấu ăn đã mua được một lúc, nói: "Buổi tối làm bánh bao cùng canh cá trộn cơm đi, như vậy rau thịt đều có."

Hạ Mạt mắt sáng lên, nói:"Bánh bao? Chính là loại bánh bao Trung Hoa được lưu truyền từ mấy ngàn năm trước sao?"

Ngọc Chương đổ một ít bột mì vào trong chậu, đổ nước, bắt đầu thuần thục quấy, nói: "Đúng vậy."

"Papa! Ngài còn có thể làm thứ này, không đơn giản a."

Ngọc Chương ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu, không nói gì.

Hạ Mạt ở trong phòng bếp chuyển vài vòng, nói: "Papa! Con cũng muốn làm gì đó a! Nếu không con sẽ thực nhàm chán nha ."

"Con?" Ngọc Chương nhìn chằm chằm cậu, nói:"Giúp ta đong gạo đi."

"Được rồi!" Hạ Mạt được lệnh, lập tức mở ra túi gạo, vừa mới chuẩn bị lấy, bỗng nhiên nhớ tới mình còn không biết nên lấy bao nhiêu, vì thế vẻ mặt đau khổ hỏi: "Papa! Chúng ta cần dùng bao nhiêu gạo a?"

"Bao nhiêu?" Mày Ngọc Chương nhăn lại một chút, không khỏi lo lắng: "Thân là Omega, ngay cả công việc gia đình cơ bản cũng không biết làm, về sau có Alpha nào dám muốn con?"

Hạ Mạt:"......"

Tóm lại, dưới sự thu xếp của papa khéo tay, một bữa tối mĩ vị vẫn được làm xong.

Hai người vây quanh bàn ăn ngồi xuống, trước mắt là một chén cá trộn cơm thơm ngào ngạt, ở giữa là một l*иg bánh bao nóng hôi hổi. Hạ Mạt hít sâu một hơi, nhắm mắt lại thở dài: "Thật thơm, tay nghề của papa thật là tốt......"

Ngọc Chương chỉ cho là cậu đang đùa với mình, vì thế gõ gõ mép bát của cậu, sủng nịch nói: "Mau ăn đi, chỉ biết khen ta."

—-

Cơm nước xong, rửa bát, hai người ngồi cạnh nhau trên sô pha xem tin tức, Hạ Mạt đột nhiên hỏi một câu: "Papa! Ngài đã nghĩ biện pháp thu xếp cửa hiệu mặt tiền kia chưa?"

"A?"

"Tuy nói chúng ta hiện tại còn có tiền, nhưng là ngài dù sao vẫn phải tìm một việc để làm, không sợ kiếm không được tiền, chỉ sợ không có cách nào giải buồn.

Chờ đến lúc con khai giảng mỗi tuần đều có năm ngày không ở bên cạnh ba, nếu ba không tìm một chút việc ký thác tinh thần, ngày sẽ rất buồn chán a."

Ngọc Chương trầm mặc trong chốc lát, thản nhiên nói: "Ba cũng nghĩ như vậy."

"Papa! Con nghĩ ba nên kinh doanh thật tốt cái cửa hàng mặt tiền kia, chúng ta không phải còn có mấy chục vạn gởi ngân hàng sao?

Trước tiên đem cửa hiệu trang hoàng đơn giản một chút, ngài có thể đi chợ bán sỉ mua chút hàng trở về tiêu thụ, nếu ngài muốn làm cái khác cũng được."

Nói đến này, Ngọc Chương trở nên khó xử, nói: "Làm việc gì thì ta cũng không lo lắng, chỉ là, con chắc chắn mở cửa hàng ở nơi này sẽ không đóng cửa?"

"Ách......" lo lắng của Ngọc Chương không phải không có đạo lý, phòng ở nơi này đã được xây xong nửa năm rồi mà vẫn chưa bán được, chứng minh nơi này thật sự thực hoang vu.

"Đối tượng chủ yếu của ba chính là những đồ dùng hàng ngày hoặc là những học sinh gia cảnh không được tốt lắm, chỉ cần các học sinh có thể ra cửa trường học, nơi này của ba khẳng định có sinh ý."

"Kia...... Nhưng là bây giờ ba cũng không biết khi nào học sinh được nghỉ......"

"Điều này còn không đơn giản sao, chúng ta tra xét chẳng phải sẽ biết!"

Nói xong, Hạ Mạt gọi ra quang não, đánh vào ô tìm kiếm "Quy định nghỉ học của trường học quân sự cao cấp Exxon", không đến một giây, không gian ba chiều hiện ra một chuỗi kết quả dài.

Tùy tiện ấn vào một cái, "A, papa ngài xem, nơi này viết ,"Chế độ nghỉ của năm nay, tất cả học sinh của khoa quản lý thực hành quân sự đều không thay đổi, thứ hai đến thứ sáu không được ra khỏi trường, thứ bảy chủ nhật có thể ra ngoài"!

Cuối tuần có thể ra ngoài, nói cách khác trong mấy vạn người sẽ có khoảng một nửa đến chỗ này của ba mua đồ!"

Ngọc Chương không bị lời này làm cho kinh ngạc, ngược lại lại bị bộ dáng cả kinh của cậu chọc cười, nói:"Nói cái gì đâu? Làm sao có thể có nhiều như vậy......"

"Được rồi, vậy thì trong mười người ít nhất sẽ có một người đến chỗ này của ba đúng không, như vậy không phải là ba kiếm bội ?"

"Chỉ biết nghĩ theo hướng tốt."

Hạ Mạt vui cười dùng đầu cọ hõm vai của Ngọc Chương, nói:"Chẳng lẽ lại không, nhi tử vô cùng ủng hộ papa nha."

Sự tình cứ như vậy được quyết định, ngày hôm sau là ngày khai giảng của Exxon, Hạ Mạt quyết định đi trước báo danh, chọn ký túc xá, sau đó lại giúp lão ba tham mưu chuyện trang trí cửa hàng.

Buổi sáng 7:30, hai người rời giường, nhanh chóng thu thập xong, xuất phát đi đến trường học ở đối diện.

Có lẽ là bởi thời gian vẫn còn sớm, trên bầu trời chỉ ngẫu nhiên có thể thấy một trận phi cơ mini, thế nhưng cho dù như vậy cũng đủ để khiến Ngọc Chương giật mình.

Ngọc Chương nhìn chằm chằm đám thanh niên nam nữ đi xuống từ phi cơ, trong lúc nhất thời có chút ngây người, nói:"Bọn họ là học sinh của Exxon?"

Hạ Mạt không quá để ý ngắm một cái, đáp: "Ân! Hẳn là cấp trên."

"Trong nhà của những hài tử đó rất có tiền?"

Hạ Mạt quay đầu nhìn hắn, nói: "A?"

Ngọc Chương lấy lại tinh thần, liên tục vẫy tay, "Không có gì! Chúng ta đi thôi."

Hạ Mạt không để phản ứng của Ngọc Chương ở trong lòng, cậu lôi kéo Ngọc Chương quẹt thẻ tiến vào trường học, ngựa quen đường cũ tìm đến chỗ báo danh ấn xuống dấu tay! Thuận tiện lấy hai bộ trang phục huấn luyện, hai bộ quân trang, hai bộ áo ngủ cùng với đồ dùng vệ sinh.

Phụ trách báo danh là một nữ beta táo bạo, bộ dáng của Hạ Mạt rất dễ nhìn, miệng lại ngọt, thái độ của cô thoải mái hơn trước một ít, nói:"Phòng đều là bốn người một gian! Nếu không có yêu cầu đặc thù, phòng của em chính là A-78, đây là thẻ phòng, cất kỹ."

A-78?! Cư nhiên là A-78?!

Cậu vô cùng quen thuộc với số phòng này, đời trước Randall sống ở nơi này! Nguyên bản còn tưởng sẽ phải tốn một phen công phu để tiếp cận hắn, không nghĩ tới trời cao cư nhiên cho cậu một cơ hội như vậy!

Hạ Mạt quả thực khó có thể ức chế kích động lúc này, cậu run rẩy tiếp nhận thẻ phòng từ trong tay nữ beta, thành khẩn nói: "Cám ơn học tỷ!"

Sau đó khom lưng đem tất cả những thứ mới nhận được cho vào nhẫn không gian, lôi kéo papa đến thẳng chỗ xe ngắm cảnh của trường học.

Ngọc Chương chưa từng đi đến trường cao cấp học, bởi vậy phi thường mới lạ với xe ngắm cảnh, hắn ngồi ở trên ghế, hai tay nắm tay cầm bên cạnh ghế, ánh mắt xinh đẹp hưng phấn đánh giá xung quanh.

Hạ Mạt chú ý tới phản ứng của Ngọc Chương, trên mặt tuy rằng không có quá nhiều biểu tình, trong lòng lại chua lại đắng.

Cậu từng ở chỗ này bốn năm, lại chưa từng ngồi xe ngắm cảnh. Lúc ấy cậu cố chấp cho rằng loại này xe chỉ có người nghèo mới có thể ngồi, vì mua phi cơ để giữ thể diện trước mặt đồng học, lừa đi tất cả tích góp của papa.

Hiện tại nhớ lại, chỉ cảm thấy trước kia chính mình vừa cố chấp lại đáng buồn.

"Loại xe này là miễn phí ?" Hai mắt Ngọc Chương tỏa sáng nhìn cảnh vật từ từ chạy ra sau ngoài xe, hạ giọng hỏi.

"Ân."

Ngọc Chương không tự giác cảm thán: "Exxon không hổ là trường học cao cấp nhất trên tinh cầu, ngay cả cái này cũng có thể cung cấp cho học sinh.

Ta còn tưởng rằng trường học lớn như vậy, ta phải mua phi cơ cho con......"