Chương 11:

Nguyên lai papa đã nghĩ đến chuyện này, hốc mắt Hạ Mạt đau xót, đè lại mu bàn tay của Ngọc Chương, nói:"Con dùng phi cơ để làm gì? Trường học tuy rằng lớn, nhưng xe ngắm cảnh miễn phí rất nhiều, trên cơ bản là năm phút đồng hồ một xe."

"Ta chỉ là lo lắng…"

"Ba cứ yên tâm đi."

"Papa biết."

Hai phụ tử tựa vào nhau, xe ngắm cảnh chậm rãi đi về phía trước.

Hai bên đường sạch sẽ rộng mở, khi thì đi tới tốp năm tốp ba học sinh, thật xa nhìn thấy hai người trên xe ngắm cảnh, không khỏi nhìn bằng ánh mắt cổ quái.

Ngọc Chương chú ý tới ánh mắt đánh giá của họ, lại không có nghĩ nhiều, thế nhưng trên đường đi tất cả mọi người đều dùng ánh mắt cổ quái này xem bọn hắn, hắn liền cảm thấy có chút kỳ quái .

Đối diện có một chiếc xe ngắm cảnh đi tới, bên trong một người đều không có.

Ngọc Chương cũng không phải không nhãn lực , rất nhanh liền phát hiện vấn đề, liền nói:"Xe này tuy rằng miễn phí nhưng mọi người bình thường đều không ngồi nó đúng không?"

Hạ Mạt khô cằn trả lời: "Làm sao lại thế được?"

"Đừng nghĩ lừa papa! Con nói xem từ khi chúng ta vào cửa đến bây giờ, gặp được bao nhiêu phi cơ mini?"

"Này......"

"Không có trăm cái, hai ba mươi cái chắc chắn là có. Xe ngắm cảnh cũng gặp bốn năm cái , ta lại không thấy trên cái nào có người."

Hạ Mạt lăng lăng nhìn Ngọc Chương, một lúc lâu sau mới nặn ra một nụ cười, nói:"Papa, sức quan sát của ngài thật tốt......"

Ngọc Chương thở dài, ôn nhu vuốt ve cái ót của Hạ Mạt, nói: "Papa tuy rằng ít đọc sách, nhưng rất nhiều đạo lý vẫn là minh bạch! Ngồi xe ngắm cảnh ở trong này sẽ bị chê cười đúng không?”

"......" Hạ Mạt chậm rãi gục đầu xuống.

Ngọc Chương thấy cậu không nói lời nào liền biết chính mình nói đúng rồi…

"Tình huống trong nhà quả thật không tốt lắm, nhưng tiền mua cho con một công cụ đi bộ tiên tiến vẫn có."

"Ba! Con đến nơi này là để đọc sách, cũng không phải vì so bì của cái với người khác! Bọn họ muốn nói thì cứ nói, ai cũng không ngăn được!"

"Mạt Mạt......"

Nghe thanh âm kinh ngạc của Ngọc Chương, Hạ Mạt nhất thời ý thức được phản ứng của mình có chút quá khích , thanh âm lập tức mềm xuống, nói: "Papa! Con cũng không phải to tiếng với ba, con chỉ là muốn nói con thật sự không cần cái này......"

"Con......" Ngọc Chương nhìn ánh mắt kiên định của nhi tử mình, không khỏi thở dài, "Con là hài tử tốt, nhưng là......"

"Papa......" Hạ Mạt nắm tay Ngọc Chương, thanh âm ngọt nị nị.

"Được được được, papa không nói." Ngọc Chương sủng nịnh ấn trán của cậu, không nói đến chuyện này nữa.

Ước chừng năm phút đồng hồ sau, hai người xuống xe trước cửa ký túc xá.

Từng trải qua vài năm hoang đường ở trong này, Hạ Mạt đối với hoàn cảnh trường học quả thật thật sự quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa.

Thế nhưng, vì không làm cho Ngọc Chương nghi hoặc, cậu vẫn mở ra quang não, vừa đi vừa giả vờ nghiên cứu đường.

Chung cư dành cho học sinh của trường Exxon ở phía nam, dưới tình hình chung là lấy chuyên nghiệp làm căn cứ phân chia! Đương nhiên, bên nhà trường cho học sinh có quyền tự do lựa chọn, ngoại trừ trân quý mà thưa thớt Omega, mỗi người đều có quyền lợi tự do lựa chọn bạn cùng phòng.

Hai người đi đến nhà A ký túc xá.

Ngọc Chương ngửa đầu nhìn khu ký túc xá, nói: "Thật cao… Con ở tầng thứ bảy?"

"Vâng." Hạ Mạt cũng đánh giá khu cung cư vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này!

Đời trước cậu lấy thân phận Omega tiến vào trường học, tự nhiên trở thành đối tượng được chiếu cố đặc biệt, ký túc xá được phân ở nhà F, một ngày 24 giờ đều có chuyên gia bảo hộ cùng chiếu cố.

Nay đi đến khu A tập trung chủ yếu là Alpha, bất tri bất giác trong lòng bàn tay đều đổ mồ hôi.

Quản lú ký túc xá của nhà A là một beta nam khoảng 40 tuổi, hắn xuyên thấu qua thủy tinh xem xét hai người bên ngoài, không khỏi bồn chồn: Làm gì vậy, đứng ở nơi đấy chừng 20 phút rồi a? Đến cùng vào hay là không vào?

Ở bên trong lại đợi chừng mười phút, quản lý không ngồi yên được nữa, dứt khoát đi ra ngoài, nói: "Hai người là tới báo danh ?"

Nghe thấy thanh âm, Hạ Mạt bận rộn lấy lại tinh thần, trên mặt đầy vẻ xin lỗi, kích động cúi đầu 90 độ, nói: "Quấy rầy thầy! Đây là papa của em, em là tân sinh mới nhập học năm nay, Hạ Mạt.”

Thấy phản ứng kinh sợ của Hạ Mạt, đầy bụng tức giận của quản lý bớt đi rất nhiều, hắn đánh giá Hạ Mạt mấy lần, đợi thấy rõ khuôn mặt tinh xảo của Hạ Mạt, lại xem xem Ngọc Chương.

Bộ dạng của hai người cũng quá dễ nhìn , không phải là Omega cố ý che giấu thân phận đấy chứ.

Quản lý không khỏi nhìn lại cánh tay của bọn họ, làn da bóng loáng, đường cong tuyệt đẹp, nhưng lại không có đồ án hình giọt nước của Omega.

Được rồi, chỉ bằng diện mạo này, nếu không phải bởi vì tin tưởng bọn họ không có đồ án giọt nước, hắn cơ hồ muốn khẳng định mình gặp được Omega!

Túc quản ho khan hai tiếng, bắt buộc chính mình đem tầm mắt rời ra khỏi người bọn họ, nói: "Hạ Mạt đúng không?"

"Vâng ạ."

"Ký túc xá của em ở phòng nào vậy?"

"A-78."

"A-78? Đi theo thầy."

"Cám ơn thầy." Hạ Mạt cùng Ngọc Chương nhanh chóng trao đổi ánh mắt, đi theo quản lý.

Quản lý đưa bọn họ đến trước thang máy toàn cảnh, ý bảo hai người đi vào, đợi đến khi Hạ Mạt cùng Ngọc Chương đều đi vào rồi, hắn cũng bước vào theo, sau đó thang máy tự động đóng kín.

Tốc độ của thang máy rất nhanh, trong chớp mắt liền đứng ở tầng 7, cửa thủy tinh tự động mở ra.

Quản lý làm một động tác mời, Ngọc Chương cùng Hạ Mạt vội vàng đi ra ngoài.

Quản lý ở phía trước dẫn đường, nói: "Học sinh của năm nay thật sự là vô cùng may mắn đó."

Hạ Mạt: "May mắn?"

"Đúng vậy." Quản lý nhân cơ hội quay đầu lại xem xem Hạ Mạt, chậc, diện mạo này thực sự rất hấp dẫn người, ngay cả bản thân là nam beta cũng không kiềm được thích hắn!

"Các em đại khái còn không biết đúng không? Đại vương tử Randall cùng nhị vương tử Lance cũng là tân sinh năm nhất."

"Phải không?" Hạ Mạt hợp thời làm ra biểu tình kinh ngạc, nói: "Bọn họ hôm nay sẽ đến báo danh sao?"

"Đương nhiên!" Quản lý thực tự hào nói: "Quản lý của trường học Exxon rất nghiêm khắc! Ngay cả thành viên của vương thất cũng phải tuân thủ quy định của chúng ta."

"Đúng vậy đúng vậy." Hạ Mạt liên tục phụ họa

"Cho nên nha, hai vị vương tử về sau cũng sẽ ở lại ký túc của học sinh! Thầy nghĩ, người có thể chung phòng với hai vị vương tử thật sự rất tốt số a."

"Còn có thể cùng phòng ngủ?" Hạ Mạt mở to hai mắt, một bộ giật mình ghê gớm.

"Đúng vậy, thầy chẳng lẽ lại nói dối sao?"

"Nếu em có thể ở cùng với hai vị vương tử thì thật là tốt." Hạ Mạt khó được nói câu thật lòng.

"Lance vương tử là Omega trân quý, em khẳng định là không cơ hội! Thế nhưng bên Randall vương tử ngược lại là có thể tranh thủ một chút.

Nhưng nói tóm lại, cái này vẫn là phải xem duyên phận, toàn bộ học sinh trong trường đều muốn ở cùng bọn họ, thế nhưng có thể thành công cũng chỉ có hai ba người ."

Nói xong những lời này, quản lý liền dừng lại.

Hạ Mạt dọc theo đường đi đều luôn chú ý tấm biển trước cửa hai bên, cậu đã sớm biết vị trí của A-78, thế nhưng để thể hiện sự cảm ơn với quản lý, nhân tiện đón ý quản lý một chút, cậu vẫn biểu hiện phi thường kinh ngạc: "Nhanh như vậy liền đến ?!"

Quản lý vừa lòng gật gật đầu, thanh âm nhu hòa không ít, chắp tay sau lưng chỉ đạo nói: "Lấy thẻ phòng của em đặt ở trước bộ phận cảm ứng."

Hạ Mạt nghe theo, chỉ nghe "Tí tách" Một tiếng, cửa kim loại tự động mở ra hai bên.

Ba người đi vào.

Quản lý bắt đầu giới thiệu, nói:"Đây gồm bốn phòng ngủ hai phòng sinh hoạt. Mỗi một phòng ngủ đều có độ lớn nhỏ giống nhau, bên trong có phòng vệ sinh riêng, ban công nhỏ! Bốn phòng này vẫn chưa có ai ở, em có thể chọn một gian theo sở thích.”

Hạ Mạt đang xem căn phòng mà đời trước Randall đã từng ở, đột nhiên bị gọi tên, cả kinh cả người ngẩn ra.

Quản lý nhìn bộ mặt mờ mịt của cậu liền biết cậu không nghiêm túc lắng nghe lời nói của hắn, thế nhưng người có diện mạo tốt luôn được ưu đãi, hắn kiên nhẫn lặp lại một lần lời nói lúc nãy.

Hạ Mạt ngại ngùng gãi gãi đầu, lực chú ý dời khỏi mấy gian phòng ngủ này, sau đó chỉ vào phòng cách vách nói: "Vậy em chọn nơi này."

Quản lý gật đầu, cầm lấy tấm thẻ nhỏ trên bàn, nói: "Đưa thẻ phòng của em cho thầy."

Hạ Mạt giao ra thẻ phòng.

Quản lý đặt thẻ nhỏ vào cùng một chỗ với thẻ phòng, rất nhanh thẻ nhỏ liền dung nhập vào trong thẻ phòng, "Cầm lấy! Đừng có làm mất thẻ! Làm lại là phải nộp 100 Lahu tệ đấy."

"Vâng ạ, em cảm ơn thầy." Hạ Mạt hai tay tiếp nhận thẻ phòng, mở cửa phòng ngủ, nói: "Papa! Ngài đi vào trước."

Ngọc Chương gật đầu, chậm rãi đi vào, cẩn thận quan sát xung quanh.

Phòng cũng không lớn, dựa vào góc tường có một giá giường rất cao, dưới giường có bàn học và ghế dựa.

Bên ngoài là ban công loại nhỏ, phỏng chừng là để phơi quần áo! Bên cạnh ban công còn có phòng rửa mặt, phòng rửa mặt rất hẹp, ước chừng 4 mét vuông.

Quản lý ký túc thuộc kết cấu của những phòng này như lòng bàn tay nên cũng không theo vào, xem xem thời gian cũng kém không nhiều , vì thế dặn dò hai người vài câu liền xuống lầu.

Ngọc Chương đi lại trong phòng một vòng, cuối cùng nói với Hạ Mạt: "Điều kiện nơi này cũng không tệ lắm! Cũng không biết bạn cùng phòng của con như thế nào.