Chương 13: Nên làm cái gì bây giờ?!

Hạ Mạt đang định cự tuyệt thì đột nhiên nghe thấy phía trước có tiếng hô tung trời.

"Đến đây đến đây! Đội hộ vệ hoàng gia đến đây!"

Hạ Mạt nhanh chóng ngẩng đầu, chỉ thấy trên bầu trời xanh thẳm trong suốt bỗng bay tới những điểm đen rất có quy luật, điểm đen lấy tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường nhanh chóng biến lớn, trong chớp mắt, hạm đội hình chữ H đã đỗ xuống phía đất trống trước cửa trường học Exxon.

Mày của Hạ Mạt hơi nhíu lại, hoa văn Phi Thiên Hổ, cậu biết loại kí hiệu này, là đội hộ vệ cá nhân của Thủ tướng Nội các! Nói cách khác, bên trong phi thuyền này là kẻ thù của cậu — Laurent!

Hạ Mạt bỗng dưng siết chặt nắm tay, gân xanh trên mặt như ẩn như hiện, răng nanh cắn phát ra tiếng kêu ken két!

Người này! Tra!

Đời trước cậu xứng đáng chết ở trong tay tên Laurent này!

Đời này nhất định phải làm cho Laurent thân bại danh liệt!

Cùng lúc đó, đám người tụ tập ở hai bên trái phải trường học đã tự động tách ra, một Alpha lão nhân tinh thần quắc thước dẫn đầu một đám người đi về phía hạm đội.

Nhờ phúc của Laurent, Hạ Mạt cơ hồ nhận thức tất cả lãnh đạo của trường học, mà vị Alpha tóc trắng trước mắt này, chính là hiệu trưởng Frank của Exxon – người ủng hộ trung thực của hoàng thất.

Frank đứng vững ở địa phương cách hạm đội 50 thước, những người còn lại cũng đứng theo hai bên trái phải.

Đám người rối loạn chậm rãi an tĩnh lại, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào phi thuyền vô cùng to lớn ở chính giữa.

Hạ Mạt đứng ở trong đám người, nghe hai nữ hài tử lúc nãy nhỏ giọng nghị luận.

"Đây chính là đội hộ vệ hoàng gia? Khí phách quá!"

"Chỉ là xem trận thế này tớ đã không thể thở nổi rồi , nếu nhìn thấy vương tử, nhất định sẽ lập tức té xỉu!"

Hạ Mạt thu hồi tầm mắt, lạnh lẽo hừ nói: "Đây đâu phải là đội cận vệ hoàng gia."

"A?" những người vây xem không khỏi nhìn về phía Hạ Mạt, bên trong ánh mắt tất cả đều là nghi hoặc.

Hạ Mạt nhướng mày, khinh miệt nhìn phi thuyền ở giữa đất trống,"Chỉ là con của Nội các, tư thế lại lớn như vậy, cũng không biết có phải có ý định gì trong lòng hay không."

"Tê......" Lời này làm cho tất cả những người xung quanh ứa ra mồ hôi lạnh, lúc này liền có người nhắc nhở:"Cơm có thể ăn bậy, nói cũng không thể nói lung tung, cẩn thận mang họa vào người."

Hạ Mạt khinh thường hừ một tiếng.

Mọi người thấy thế liền nhanh chóng rời xa cậu.

Rất nhanh, hai thước xung quanh Hạ Mạt không có một bóng người nào cả, cậu không quan trọng dò xét nhìn chung quanh, căn bản không đem chuyện mình bị bài xích này ở trong lòng.

Những người này bảo trì cự ly với cậu càng hợp với tâm ý của cậu, đỡ phải đến lúc Randall xuất hiện mình lại bị che khuất tầm mắt!

Đúng lúc này, đám người bỗng nhiên kịch liệt rối loạn.

Hạ Mạt nhìn về phía trước, nguyên lai là phi thuyền mở ra , cậu tà tà liếc Laurent một thân quân phục lam bạch chui ra từ trong phi thuyền, châm chọc cười cười, nam nhân này vẫn thích làm bộ làm tịch như vậy.

Laurent có được ngũ quan lập thể của Phương tây cổ đại, tóc ngắn màu nâu làm cho gã trông rất có tinh thần, khóe miệng của gã luôn treo một nụ cười ôn hòa, luôn mang một bộ dáng của quý công tử.

Nghe thấy trong đám người phát ra từng tiếng hét chói tai, móng tay Hạ Mạt đâm vào trong da thịt.

Lúc trước cậu chính là bị bề ngoài ôn nhu của Laurent mê hoặc, nay sống lại một đời, thấy tươi cười của gã cậu chỉ cảm thấy ghê tởm! Bởi vì cậu biết bên dưới nụ cười ôn nhu này cất giấu một linh hồn ghê tởm đến thế nào!

Laurent đứng ở chính giữa đội ngũ, lấy tướng mạo cùng thân hình 1m85 của gã, nếu là ở cổ đại địa cầu tuyệt đối có thể xếp vào hàng người mẫu đứng đầu, thế nhưng nếu so sánh với Alpha có thân cao trung bình là 1m90 mà nói, vóc người vẫn là kém một khúc.

Trên mặt gã treo nụ cười thường trực, thân thiết phất tay với đám người, giơ tay nhấc chân tao nhã, nháy mắt mê đảo một số lớn nam nam nữ nữ.

Hiệu trưởng Frank thủy chung đứng ở chỗ cũ, xung quanh là tiếng hét chói tai rung trời động đất, hắn lại bất vi sở động, ánh mắt cơ trí mà bình tĩnh thủy chung vẫn không hề mang theo một chút tia sợ hãi nào.

Laurent thực thông minh, sau khi đạt tới hiệu quả được lòng mọi người gã liền thu lại, gã đứng thẳng thân thể, thoáng sửa sang lại quần áo, thần sắc cung kính đi đến trước mặt hiệu trưởng, hạ thấp người nói:"Xin chào hiệu trưởng Frank! Em là Laurent, phi thường vinh hạnh trở thành học sinh của thầy."

Frank ngữ khí bình tĩnh, nói: "Quá khiêm nhường."

Laurent nhìn khắp bốn phía, cười tươi: "Xin hỏi Randall vương tử cùng Lance vương tử đến sao?"

Frank nhìn thẳng về phía trước, nói:"Hai vị vương tử tự có an bài! Ta không dám phỏng đoán."

Laurent vẫn tươi cười ôn hòa như trước, nói:"Nếu còn chưa tới! Vậy thì em sẽ ở chỗ này chờ với thầy."

Frank hiệu trưởng lúc này mới nhìn gã lần đầu, nói:"Em lần đầu đi tới trường học hẳn là vẫn chưa đăng ký đúng không?"

"Vâng ạ."

"Thời gian bây giờ đã không sớm , em nhanh chóng đi chọn phòng đi. Phương chủ nhiệm."

Người bị gọi tên lập tức tiến lên hai bước, nói:"Hiệu trưởng."

"Dẫn em ấy đi chọn ký túc xá."

"Vâng." Phương chủ nhiệm đáp ứng, lập tức xoay người cung nói với Laurent: "Các hạ! Mời theo tôi."

Laurent giật mình, tựa hồ không nghĩ tới hiệu trưởng cư nhiên sẽ không cho gã mặt mũi như vậy.

Mắt thấy Laurent liên tiếp khốn quẫn, trong lòng Hạ Mạt vô cùng thích thú, đừng nhìn trên mặt Laurent vẫn đeo tươi cười, kỳ thật trong lòng gã lúc này đã sớm bạo phát núi lửa đi! Không chừng còn đang nguyền rủa hiệu trưởng thông thái rởm!

Hạ Mạt nhấc lên khóe miệng, hừ! Bằng ngươi cũng muốn tranh quyền! Làm xuân thu đại mộng của ngươi đi thôi!

Laurent đương nhiên không vui trong lòng thế nhưng hiện tại cũng không dám tỏ vẻ, chỉ dám âm thầm ghi nhớ một bút, sau đó tươi cười đầy mặt theo Phương chủ nhiệm, ai ngờ đến khi gã sắp rời đi, đám người lại bộc phát ra tiếng hoan hô nhiệt liệt.

Hạ Mạt ngẩng đầu, xa xa nhìn thấy ngân quang lóe ra phía trên bầu trời xanh trắng.

Đến đây! Lần này là thật sự đến rồi!

Hạ Mạt không tự chủ được đè lại ngực, cậu đứng ở trong đám người, cảm thụ được mọi người phát ra tôn sùng cùng kính trọng hoàng thất từ trong đáy lòng.

Mấy ngàn người này rõ ràng là mới tập trung thế nhưng giờ phút này lại biểu lộ ra không khí trang nghiêm giống như quân nhân.

Hai mươi mốt chiếc phi thuyền màu bạc nhanh chóng bay tới, bởi vì đội hộ vệ của Laurent lúc trước đã chiếm mất đất trống, chúng nó chỉ có thể tạm thời xoay quanh ở trên không trung.

Nhưng dù vậy, đội ngũ phi thuyền vẫn bày ra khí thế bàng bạc cùng tư thái nghiêm cẩn, vẫn khiến cho tâm của các học sinh hướng tới như trước.

"Trời a! Đây là chiến hạm mang tính công kích X-079 mới nhất mà Lahu tinh cầu mới nghiên cứu ra đi!”

"Quả nhiên là đội hộ vệ hoàng gia! Đủ uy phong! Đủ soái khí!"

"Sau khi tốt nghiệp tớ nhất định phải gia nhập đội hộ vệ hoàng gia!"

"......"

Hạ Mạt chú ý tới ánh mắt sùng kính của đám học sinh xung quanh, hợp thời ném ra những lời nói tra, nói: "Chậc! Sân trống đều bị chiếm mất rồi, đội hộ vệ của đại vương tử làm sao vào được?"

Nghe cậu nói như vậy, đám người phía trước còn bị Laurent mê đến chết đi sống đến nháy mắt cùng chung mối thù.

"Đúng vậy đúng vậy, vừa nãy là nhi tử của Thủ tướng Nội các đúng không? Tại sao lại không hiểu quy củ như thế?"

"Còn không nhanh chóng dời phi thuyền đi?!"

"Đừng có chặn đường đội hộ vệ vương tử của chúng ta!"

"......"

Đám người nháy mắt ồn ào, đuôi lông mày của Laurent giật giật, bàn tay giấu ở sau lưng chậm rãi nắm thành nắm đấm.

Hạ Mạt cúi đầu, mượn hành động này giấu đi sự trào phúng trên mặt.

Tiếng hô của đám người càng lúc càng lớn.

Laurent đương nhiên biết những người này đang kêu gào cái gì thế nhưng lại giả vờ như cái gì cũng không nghe thấy, hai tay nắm sau lưng, hưng trí dạt dào nhìn đống phi thuyền lượn lờ trên không trung, chờ đợi đại vương tử Randall xuất hiện như thế nào.

Hạ Mạt chú ý tới Laurent tươi cười, ngẩng đầu nhìn về phía giữa không trung, nháy mắt minh bạch tính toán của gã, đây là tính toán khiến Randall xấu mặt sao?

Đáng giận!

Nên làm cái gì bây giờ?!

—-

Đội hộ vệ hoàng gia lẳng lặng bay ở giữa không trung, thủy chung không thấy hoạt động ở phía dưới.

Hạ Mạt cắn răng một cái, đang định nói cùng hiệu trưởng thì lại thấy đám người phát ra tiếng hét chói tai, cậu ngẩng đầu nhìn lên, nguyên lai là cửa cabin của phi thuyền mở ra !

Cửa cabin mở, chẳng lẽ Randall chuẩn bị......

Mỗi một phi thuyền đều bỏ xuống một cái dây thừng, đội quân hộ vệ mặc quần áo màu trắng khảm hồng nhảy xuống theo dây thừng, chỉ trong nửa phút ngắn ngủi,tổng cộng 210 hộ vệ quân của 21 phi thuyền đều chạm đất toàn bộ, xếp thành hàng thành hình.

Đội hộ vệ bày ra tố chất huấn luyện cao nhanh chóng nhận được sự tán thưởng của những người ở phía dưới.

Đội hộ vệ hoàng gia do những Alpha có giá trị vũ lực cường tráng tạo thành, mỗi một Alpha đều võ trang hạng nặng, khí thế bất phàm.

Hạ Mạt dùng ánh mắt dò xét nhìn Laurent.

Laurent vẫn là vẻ mặt tươi cười như trước, chỉ là nụ cười kia có vài phần thật giả chỉ sợ chỉ có mình gã và Hạ Mạt biết.