Chương 15:

Randall lắc đầu, nói: "Còn chưa xong."

Lance tiếp nhận màn hình biểu thị, ngón tay thon dài xinh đẹp chậm rãi di chuyển trên màn hình, nói: "Đại bộ phận phòng ngủ đều đã đầy......"

Y lật xem trước sau, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi Hạ Mạt, nói: "Cậu ở chỗ nào?"

Lời này khiến Hạ Mạt nháy mắt trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều không hiểu tên nam beta bỗng nhiên thoát ra có thân phận như thế nào, tại sao lại có thể nhận được sự ưu ái đặc biệt của nhị vương tử?!

Hạ Mạt mạc danh kích động, trong lòng bàn tay đều đổ mồ hôi, chẳng lẽ Lance muốn cho Randall ở cùng một chỗ với cậu?!

"Uy! Cậu ở chỗ nào?" Lance nhíu mày lặp lại.

Hạ Mạt vội vàng đáp:"A-78." Khi nói chuyện thì chậm rãi dùng dư quang nhìn phản ứng của Randall, nhận thấy được Randall cũng đang đánh giá cậu, vội vàng gục đầu xuống, nhưng mặc dù như thế, vành tai lộ ra bên ngoài tóc vẫn hồng vô cùng.

Randall mặt không chút thay đổi thu hồi tầm mắt.

Lance rất nhanh liền tra được phòng của Hạ Mạt, nói: "A-78? Trừ cậu ra còn có tên tiểu tử Trần Khiết kia."

Thoáng nghĩ nghĩ, y quay đầu nói với Randall: "Hoàng huynh, liền ở nơi này đi, đều là người quen dễ ở chung."

"Em quyết định là được rồi." Thanh âm của Randall thực bình thản, cơ hồ không có phập phồng.

Nhưng chỉ hai câu đối thoạt như vậy, khiến cơ hồ mọi người đều nổ tung nồi!

Trời a, beta nam này có thân phận như thế nào?! Dĩ nhiên là người quen của hai vị điện hạ?!

A đúng rồi,A-78 đã có hai người, thêm đại điện hạ, không phải còn thiếu một người sao?! Đây chính là cơ hội ngàn ngăm có một để nịnh bợ hoàng thất! Nhất định phải đánh bạc tính mạng bắt lấy!

Những người sau khi đã nghĩ rõ ràng điểm này liền nháy mắt sục sôi! Ai có thể lấy được màn hình biểu thị đầu tiên thì người ấy thắng!

Những người mặt sau đều liều mạng chen lên phía trước, người phía trước phải chịu áp lực cực lớn, còn muốn cẩn thận cẩn thận tránh đi mấy người có thân phận tôn quý ở giữa, quả thực khổ không nói nổi!

Lance ấn xuống [ Xác nhận ], sau đó liền đem màn hình biểu thị cho nhân viên quản lý, nói: "Cứ xác định như vậy đi. Về sau hoàng huynh cùng vị này......"

"Hạ Mạt! Tôi gọi Hạ Mạt."

"Ách! Hoàng huynh! Vị Hạ Mạt này chính là bạn cùng phòng của anh ."

Hạ Mạt nhìn mặt nghiêng lạnh lùng của Randall, ngũ quan nhuộm dần kích động đỏ ửng.

Randall thản nhiên nhìn cậu một cái, ánh mắt không hề gợn sóng, nói: "Chào cậu."

"Ân, a, chào ngài, chào ngài, phi thường vinh hạnh có thể trở thành bạn cùng phòng với ngài."

Gập ghềnh nói xong mấy câu nói đó, Hạ Mạt thật hận không thể tát mình hai cái bàn tay!

Hạ Mạt!

Ngươi có thể không có tiền đồ thêm một chút sao?! Lần đầu tiên gặp mặt Randall sau khi trùng sinh phải xoát hảo cảm mới đúng chứ! Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng a! Ngươi như thế người khác sẽ cảm thấy ngươi thực túng thực đáng khinh có được không?!

Tầm mắt của Randall dừng lại ở trên khuôn mặt nhiều biểu cảm của Hạ Mạt tầm một giây, khi thu hồi ánh mắt thì như có như không nhìn qua cánh tay trái của cậu, sau đó không nói thêm câu nào.

Bên này sau khi Randall xác định xong ký túc xá, Laurent lập tức tươi cười tiến lên, nói: "Thật trùng hợp! Chúng ta cư nhiên là hàng xóm."

Trong lòng Hạ Mạt lộp bộp.

Đời trước cũng chính là bởi vì Laurent ở sát vách Randall nên mới có thể tạo cho cậu vô số cơ hội tiếp cận với Randall, thậm chí lần đầu tiên mình sai sót ngẫu nhiên bị Randall muốn cũng có quan hệ rất lớn với gã.

Không nghĩ tới đời này cư nhiên cũng là như vậy.

Nhớ tới cảnh tượng lúc ấy, Hạ Mạt không khỏi tâm thần nhộn nhạo, Randall ở trên giường phi thường ôn nhu, hoàn toàn khác với hình tượng lãnh ngạnh bình thường......

Lance không lên tiếng.

Randall nhẹ nhàng gật đầu với gã, không mặn không nhạt phun ra hai chữ, nói: "Ừ!"

"Nghe phụ thân nói đại điện hạ chọn khoa chỉ huy quân sự? Nói ra cũng thật là khéo, tôi cũng chọn khoa chỉ huy quân sự! Về sau chúng ta chính là đồng học cùng lớp a."

"Ân." Randall vẫn đáp lại ngắn gọn bình thản trước sau như một.

Lance có chút không kiên nhẫn với cái loại thái cực này, y vốn là Omega được mọi người phủng ở trong lòng bàn tay, dưới tình huống như vậy thì dù cho có khó tính như thế nào cũng không có người để ý, vì thế y kéo lấy cánh tay Randall, nói: "Đi lâu như vậy chân đau quá, về phòng ngủ trước?"

Randall cúi đầu, nói: "Anh đưa em trở về."

"Được!"

Omega vốn là đối tượng được chú ý đặc biệt của trường học, ngay cả nơi ở cũng không giống bình thường.

Hiệu trưởng phân phó phó hiệu trưởng quản lý hậu cần đi trước dẫn đường, hai vị vương tử lần lượt rời đi dưới sự vây quanh của mọi người.

Hạ Mạt bị đẩy ra phía sau, nhìn theo đám người trùng trùng điệp điệp rời đi, tâm tình càng thêm sung sướиɠ.

Tuy rằng biểu hiện của ngày hôm nay không được tốt thế nhưng mục tiêu cuối cùng cũng đạt tới!

Từ giờ trở đi, cậu chính là bạn cùng phòng với Randall!

Hạ Mạt gắt gao kiềm lại ý nghĩ muốn đi đập phá một thứ gì đó vì vui sướиɠ của mình, tính toán đi về phòng ngủ trước chờ Randall.

Mà Laurent vẫn đứng ở giữa đám người như trước, xem xem bóng dáng của Randall cùng Lance, lại xem xem cái tên nam beta tên là Hạ Mạt kia, bỗng nhiên ý vị thâm trường cười, gã tựa hồ đột nhiên phát hiện một cửa đột phá.

Hạ Mạt trở lại phòng ngủ, vừa đóng cửa lại liền lập tức ôm lấy pho tượng đá trước cửa phòng hét lớn.

"A a a a a! Quá tốt quá tốt! A a a a!"

Hạ Mạt chỉ tập trung la hét, căn bản không chú ý tới bên trong phòng khách còn có người khác, bỗng nhiên nghe tiếng ho khan, tiếng thét chói tai ngưng bặt.

Cậu ngẩng mạnh đầu thì thấy một nam Alpha đứng ở trước cửa phòng, thần sắc cổ quái theo dõi cậu.

Con mẹ nó!

Cái đại não trên cổ này làm sao có thể quên tên Trần Khiết sống sờ sờ như vậy chứ?!

Hạ Mạt nháy mắt thạch hóa, nội tâm một vạn đầu thảo nê mã chạy nhanh qua! Cậu nhanh chóng đứng thẳng, khô cằn cười nói:"Tớ thích ca hát, vừa nãy chính là luyện cổ họng, không, không làm ồn đến cậu chứ."

Trần khiết thần sắc cổ quái theo dõi cậu vài giây, nói: "Cậu cũng thích khiêu vũ?"

Nói xong sau xoay người trở lại phòng, trước khi vào cửa còn bổ sung một câu: "Múa cột."

Khiêu vũ? Múa cột?

Hạ Mạt nghiền ngẫm câu nói này một lúc lâu, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, chậm rãi cúi đầu, liền thấy mình đang ôm một người đá để tràn nửa thân trên......

Hạ Mạt khóc không ra nước mắt, ta không có loại đam mê kỳ quái này!

Tuyệt, đối, không, có......

Hạ Mạt xám xịt lùi về phòng mình, cửa còn để mở hờ hờ để chú ý tới tình huống bên ngoài.

Cậu một bên thu dọn đồ dùng hàng ngày, một bên nhìn ra bên ngoài, ai ngờ thẳng đến khi trời đã tối mà vẫn chưa thấy Randall trở về.

Randall không ở đây, lời kịch vốn đã chuẩn bị tốt cũng vô dụng. Hạ Mạt ủ rũ ngồi ở ở trên giường đơn thở dài thở ngắn.

Bỗng nhiên, bộ đàm trên cánh tay chợt lóe một chút, cúi đầu nhìn lại, dĩ nhiên là thông báo tập hợp khẩn cấp! Thời gian 8:30, địa điểm sân vận động Triều Huy!

8:30?!

Sân vận động Triều Huy?!

Hạ Mạt nhìn lại thời gian bây giờ, đã 8:20!

Chết cha!

Chỉ có 10 phút cậu tới kịp sao?! Cho dù chạy gãy chân cũng không thể chạy tới a!

Hạ Mạt cuống quít thu thập mọi thứ chạy ra khỏi phòng, một hơi chạy tới phòng khách, nhớ tới một người bạn khác trong phòng, phanh gấp lại, vọt tới trước cửa Trần Khiết gõ hai tiếng, nói: "Trần Khiết! Trần Khiết! Khẩn cấp tập hợp! Khẩn cấp tập hợp!"

"......"

Trong phòng một mảnh tĩnh mịch.

Không đợi cậu nghĩ ra đáp án liền thấy cấu tạo bên trong phi thuyền rất nhanh xảy ra biến hóa, vách tường kim loại màu xám bạc lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được chia ra thành một đám khối lập phương lớn bằng bàn tay.

Khối lập phương có quy luật mà co rút lại dưới chân của cậu, vài giây đồng hồ ngắn ngủi, cậu đã vững vàng rơi xuống đất, mà những khối lập phương kia cũng không ngừng hội tụ.

Vách tường rất nhanh biến mất, cảnh sắc chung quanh đột nhiên xảy ra chuyển biến.

Cũng may đời trước cậu từng ngồi trên phi thuyền của Laurent mấy lần nên cũng không cảm thấy lạ lẫm với loại ion hóa phi thuyền này! Thế nhưng, để tránh cho Randall phát hiện khác thường, cậu vẫn cố ý làm ra thần sắc kinh ngạc.

Đợi phi thuyền hoàn toàn biến mất, Hạ Mạt đã vững vàng rơi xuống đất! Mà Randall đứng ở một chỗ cách cậu chưa đến 2m!

Randall đưa lưng về phía cậu, bả vai rộng lớn, bóng lưng cao ngất, giống như bất luận khó khăn hay nguy hiểm nào cũng không thể làm cho hắn khuất phục.

Hạ Mạt nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao lớn kia, chợt hốc mắt ê ẩm.

Cậu thua thiệt Randall rất nhiều, dù là đời này có làm trâu làm ngựa cho hắn cũng không cách nào làm tan đi áy náy trong lòng.

Randall có lẽ cũng không phải thật sự yêu cậu, nhưng bởi vì buổi tối sai lầm kia mà thành tâm tiếp nhận cậu, chiếu cố cậu, trả giá vì cậu, bị thương vì cậu.

Thế nhưng bản thân mình thì sao? Hạ Mạt lần lượt tự hỏi trong lòng.

Coi trả giá của Randall như giày cũ, bừa bãi chà đạp lòng của hắn, cậu cho là tất cả những gì mình làm kia là chân ái, lại không nghĩ chân ái chỉ là một tràng mộng đẹp hư ảo.

"Cậu đang làm gì đó?"

Đỉnh đầu đột nhiên vang lên một câu nói như vậy, Hạ Mạt đột nhiên ngẩng đầu, hốc mắt đỏ bừng cùng cái mũi hồng hồng không hề che giấu mà đập vào mắt của Randall.

Randall trông thấy Hạ Mạt biểu lộ như vậy, trong lòng bỗng nhiên bị kí©h thí©ɧ một vài gợn sóng, đầu ngón tay rũ xuống hơi giật giật, hắn cảm thấy phản ứng của mình rất kỳ quái, rồi lại không nói lên kì quái ở chỗ nào.

Người này rõ ràng là một beta lại lớn lên thấp bé như thế, bên ngoài... lại dễ khóc! Tại trong ấn tượng của hắn, cho dù là Lance cũng có rất ít khi uất ức như thế đi.