Chương 17:

Nghe thấy lời này, hơn vạn tên tân sinh phát ra từng trận cười trộm.

"Phụt! Đều đến thời đại nào rồi a, ngay cả cái phi thuyền cũng không mua nổi..."

"Là tên nhà quê rồi."

"Da mặt của hắn đúng là dầy, loại chuyện mất mặt như không có phi thuyền này cũng có thể thản nhiên nói ra, cũng không biết là thuần phác hay là vô tri."

"..."

Lông mày của huấn luyện viên dựng lên, nói: "Đây không phải lý do! Chống đẩy 1000 cái! Lập tức! Lập tức!"

"Vâng! Huấn luyện viên!"

Hạ Mạt đáp ứng sảng khoái, nhưng trong nội tâm lại khóc cha chửi mẹ.

Đời trước vừa gặp đã yêu Laurent, cho đến ngày cuối cùng của đại học cũng ở bên Laurent, hơn nữa lúc ấy thân phận của cậu là Omega trân quý, đương nhiên sẽ không gặp gỡ việc này.

Nhưng là hôm nay...

1000 cái chống đẩy!

Thể lực của cậu bây giờ ngay cả 200 cái cũng không nổi, đây không phải đòi mạng cậu sao?

"Đến trên đài!"

"Vâng!"

Hạ Mạt cố nén đau nhức đi đến đài, vừa gục xuống, bỗng nhiên nghe thấy huấn luyện viên lành lạnh nói: "Ơ a! Được a, nhiều năm như vậy đây vẫn là lần đầu tiên tôi thấy có tận 2 người đến trễ buổi huấn luyện tân sinh.

Các cậu lần này đúng là đổi mới thế giới quan của tôi."

Huấn luyện viên đi nhanh hai bước, một cước dẫm nát cành cây dưới chân, nói: "Cậu! Nhìn cái gì thế, chính là cậu! Lăn lên đây nhanh! Nhanh! Nhanh! Nhanh!"

Hạ Mạt ngẩng đầu, chỉ thấy một nam Beta bốn mắt dáng vẻ thông thường chạy tới.

Người này cậu nhận thức, tên là Tống Tu, là một trong những tâm phúc của Laurent.

Đời trước Tống Tu cũng đến chậm, huấn luyện viên cũng là phạt hắn làm 1000 cái chống đẩy, Tống Tu là một tên Beta làm đến 800 cái thì không được.

Laurent đề nghị giúp hắn hoàn thành những cái còn lại, cũng nhờ vào chuyện này mà gã thu được một danh tiếng tốt trong hơn một vạn tân sinh này.

Lúc ấy cậu còn tưởng rằng là Laurent yêu quý cấp dưới, bây giờ nghĩ lại, chẳng qua là tự biên tự diễn một màn kịch mà thôi!

Bắp chân đột nhiên đau xót, Hạ Mạt quay đầu, chỉ thấy huấn luyện viên mới vừa nãy đứng ở chỗ kia đã không biết đến bên cạnh cậu từ lúc nào, đang trợn mắt tròn xoe nhìn cậu chằm chằm.

"Muốn ngẩn người thì lăn về nhà! Tại đây không cần đồ ngốc!"

Hạ Mạt lập tức nằm sát xuống đất, bởi vì động tác quá nhanh, còn dập đầu đến đầu gối, làm cho cậu đau đến nhe răng trợn mắt.

Bốn mắt nam liền ghé vào bên cạnh cậu, giữa hai người ước chừng cách 2 mét.

Huấn luyện viên ra lệnh một tiếng: "Bắt đầu!"

"1!"

"2!"

"3!"

"..."

Thể chất của nam Beta cường tráng hơn người trái đất bình thường mấy lần, dưới tình huống bình thường có thể làm hơn 800 cái chống đẩy.

Nhưng mà Omega lại không giống thế… Bởi vì tỉ lệ thụ thai của Omega cao nhất, dưới hoàn cảnh sinh sôi nảy nở vô cùng khó khăn này họ đã trở thành đối tượng được mọi người tranh nhau bảo vệ, bình thường đều chỉ hoạt động ở trong nhà, thể lực không kém nhiều lắm với nam nhân của trái đất trước kia, 200 chống đẩy chính là cực hạn.

Vì vậy, khi Hạ Mạt ngụy Beta cùng chống đẩy với Tống Tu Beta thật này, cao thấp liền hiện ra rõ ràng.

"157!"

"158!"

"159!"

"..."

Huấn luyện viên một mặt lớn tiếng hô, một mặt đi tới đi lui bên người Hạ Mạt, trong ánh mắt cũng là xem thường không thể che giấu.

"Động tác nhanh lên! Mới hơn một trăm cái chống đẩy liền không được sao? Nhanh lên! Nhanh lên!"

Hạ Mạt cắn chặt răng, mỗi một lần cúi người đều làm cho cậu đau nhức toàn thân. Được rồi, cậu vẫn cho là chính mình tốt xấu có thể làm 200+ thế nhưng dưới tình huống như vậy thì ngay cả 200 cái cũng đều khó khăn.

Đời trước cậu còn rất khinh bỉ Tống Tu, cảm thấy Tống Tu để cho Laurent chống đẩy thay là một biểu hiện không có cốt khí, hiện tại cậu cũng muốn làm người không có cốt khí, chỉ tiếc căn bản không người nào nguyện ý thay thế cậu!

Chỉ cần vừa nghĩ tới Randall ngay tại phía dưới nhìn cậu, cậu liền hối hận đến nỗi muốn đào cái động chui vào! Chuyện gì đang xảy ra a, ngày đầu tiên khai giảng cậu đã mất hết mặt mũi rồi sao?

Ah ah ah ah ah! Cậu muốn điên rồi!

—— ——

Dưới khán đài.

Hơn 15,000 tân sinh xếp thành hàng với nét mặt khác nhau

Có người thầm nghĩ hai người này thật đúng là làm mất mặt Beta.

Có người cảm thấy Beta quả nhiên là một quần thể không có tổ chức.

Còn có người cho rằng hai người này thuần túy là đang lãng phí thời gian của mọi người, nhất là tên người lùn kia, thân là Beta thậm chí ngay cả 200 cái chống đẩy đều làm lao lực như vậy!

Người đứng phía sau Laurent nhìn thấy phản ứng này của cậu, không khỏi phẫn uất nói: "Đại nhân! Cần gì phải quan tâm tên người lùn chết tiệt này?"

"Đúng vậy a, đại nhân, hắn ta không có giáo dục như thế, ngài hoàn toàn không cần phải đối xử ôn hòa với hắn."

"..."

Laurent phất tay ra hiệu bọn họ yên tĩnh, ngược lại lại tiếp tục kiên nhẫn đi bên cạnh Hạ Mạt nói: "Nếu như cậu không muốn ngồi phi thuyền, tôi có thể đi về cùng cậu."

Tùy tùng tiến lên một bước, ý muốn ngăn trở, nói: "Đại nhân!"

Laurent lắc đầu với bọn họ, khảng khái lẫm liệt nói: "Các cậu cứ về trước đi, Hạ Mạt bị thương, lại một thân một mình, tôi làm sao có thể bỏ mặc cậu ý được chứ."

Mọi người lần nữa khuyên can: "Đại nhân..."

Laurent khoát khoát tay, một bộ tâm ý đã quyết, "Không cần nói nữa, các cậu đều trở về đi."

Hạ Mạt lạnh lùng nghe Laurent đối thoại với người hầu của gã, mắt trợn trắng: Ta đi, đây là cái gì? Ảnh đế cùng diễn viên quần chúng thắm thiết ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại? Đừng buồn nôn cậu có được không?

Mọi người làm không cam lòng, hung hăng dùng ánh mắt laser bắn phá bóng lưng khập khiễng của Hạ Mạt.

Hạ Mạt coi một đám đang nhìn mình này là không khí, căn bản không để ý tới đám con hát này.

Laurent thật sự là một đóa hoa giao tiếp, am hiểu sâu sắc đạo lý lấy lui làm tiến, gã yên lặng đi theo phía sau Hạ Mạt, đi ở một khoảng cách không gần cũng không xa, nhưng lại có thể làm cho Hạ Mạt thời khắc chú ý đén gã, lại sẽ không khiến cho cậu phản cảm.

Đối với loại huênh hoang khoác lác này, Hạ Mạt vô lực chửi bậy, cậu có thể nói mình ngay cả tâm tư phản kích cũng không có sao?

Cứ như vậy, Hạ Mạt, Laurent cùng tùy tùng của Laurent bỏ mặc một đám phi hành khí, dùng một loại trận hình 1+1+N kỳ quái chậm rãi đi ra sân vận động Triểu Huy.

Vừa đi qua cửa tự động, cậu lập tức thấy Randall cùng với Lance đứng ở trước phi hành khí màu bạc có ký hiệu của hoàng gia.

Mắt Hạ Mạt ánh sáng lên, chỉ hận không thể lập tức tiến lên, chỉ là nghĩ đến cậu bây giờ không thân quen gì với Randall, lại không thể không hậm hực thu hồi chân.

Laurent chú ý tới điểm này, như có điều suy nghĩ dò xét hai người cách đó không xa.

Ngay khi Hạ Mạt do dự, Lance đã chú ý tới cậu, vui sướиɠ nhảy dựng lên, một bên phất tay một bên lớn tiếng hô: "Bên này bên này! Hạ Mạt, động tác của cậu thật là chậm!"

Nghe thấy Lance kêu tên của cậu, Hạ Mạt còn không có phục hồi tinh thần lại, trố mắt một hồi lâu mới giựt mình kinh hỉ chạy tới bên kia.

Cậu cho rằng Randall đã đi rồi, không nghĩ tới hắn lại có thể chờ cậu?

Thật ra Randall vẫn có một chút để ý đến cậu đúng không?

Trong nội tâm của Hạ Mạt mừng như điên, thế cho nên cậu tựa hồ đã quên tình trạng cơ thể của mình bây giờ, kết quả là, hai chân thắt, trọng tâm thân thể nghiêng về phía trước, nghiễm nhiên gặp tình cảnh máu chó hai chân heo vừa gặp đã yêu trong các bộ phim tình yêu đô thị...

Cậu không phải xui xẻo như vậy chứ?

Mất mặt một lần còn có thể nói là ngẫu nhiên, nhưng là liên tiếp mất mặt sao nói là ngẫu nhiên? ! Hình tượng của cậu ở trong lòng Randall chỉ sợ là triệt để không thể cứu vãn lại...

Hạ Mạt nhận mệnh đốt nến trong lòng, lại không nghĩ đau đớn trong dự liệu cũng không có đến, cậu chỉ cảm thấy mình va vào một l*иg ngực rộng lớn mà nóng bỏng, tràn ngập chóp mũi là một mùi hương lành lạnh làm tim cậu đạp nhanh, là..

Randall?

Trong một khoảnh khắc, cậu hận không thể lập tức té xỉu, sau đó có thể quang minh chính đại dựa vào người Randall.

Thế nhưng Randall thông minh như vậy, khẳng định liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu tiểu mưu kế của cậu.

Hay là...

Thôi đi, vì một chút hình ảnh còn sót lại của cậu trong lòng Randall.

Cắn cắn xuống bờ môi, Hạ Mạt ngẩng đầu lên, theo độ cao của thân thể cậu, từ phía dưới chỉ có thể nhìn thấy đường cong duyên dáng của cái cằm cùng với đôi môi mím chặt kia, nói: "Thật xin lỗi, tôi, tôi..."

Con mắt màu xanh lam lạnh lùng quét qua người cậu một cái, cuối cùng dừng ở sau lưng cậu.

Laurent cười chói lọi, dĩ nhiên tiến lên, nói: "Điện hạ, chúng ta thật là có duyên phận. Tôi vốn định mời Hạ Mạt ngồi chung một phi thuyền, không nghĩ tới các vị đã ở đây chờ cậu ấy."

Hạ Mạt nhiều lần có thể phân biệt rõ hàm nghĩa trong lời nói của Laurent, bỗng nhiên nghĩ tới tên này cũng không phải là muốn đem mình thuộc về bên của gã đấy chứ?

Ta đi!

Nếu cậu thật sự bị Randall nhận định là nanh vuốt của Laurent, vậy sau này còn có thể có cơ hội tiếp xúc với Randall sao?

Đáp án tự nhiên là phủ định!

Một khi nghĩ thông suốt cong cong thẳng thẳng trong đó, Hạ Mạt lập tức tranh luận: "Tôi không quen hắn!"

Lời này vừa ra, không khí chung quanh tựa hồ quỷ dị ngưng trệ.

Mặt đám tùy tùng của Laurent xanh lại, nụ cười trên mặt Laurent dừng nửa giây, rất nhanh khôi phục tự nhiên.