Chương 24:

Ánh sáng màu trắng bạc lóe qua, trong nháy mắt hình thành một tầng phòng hộ giản dị trên người Randall, một phần ly tử tập trung vào hai tay, cấp tốc ngưng tụ thành một trường đao vô cùng sắc bén.

Hắn vững vàng rơi xuống đất, ly tử hóa giáp máy như khôi giáp bình thường bao trùm trụ thân thể của hắn.

Randall vừa hiện thân, ba người Lance lập tức chú ý tới hắn.

"Hoàng huynh muốn đi cứu người kia?" Lance nhíu lông mày hỏi.

Trương lợi hơi híp mắt lại, nói: "Xem phương hướng hẳn là."

Lance cuống lên, nói: "Vậy chúng ta đến hỗ trợ! Một mình hoàng huynh làm sao có thể đối phó với nhiều sâm thử như vậy chứ!"

Trần Khiết không nói hai lời, thả ra ly tử hóa giáp máy, trong nháy mắt nhảy xuống đại thụ đã được hóa giáp bao trùm, trong tay còn có một cái trường côn mạ vàng.

Sâm thử chưa đi xa phát hiện động tĩnh ở phía sau, một phần sâm thử quay đầu lại chú ý tới Randall Trần Khiết, nhất thời lộ hung quang, phát ra tiếng kêu vô cùng chói tai chạy về phía bọn họ.

Randall đột nhiên phát lực cấp tốc chạy về phía bầy chuột, một chiêu kiếm bổ vào khoảng mười con sâm thử phía trước, huyết nhục tung toé, da thịt tung bay, một phần nhỏ sâm thử tham lam nhào về phía đồng loại đã chết đi, mà một phần khác thì lại tiếp tục tập kích hai người Randall.

Randall mượn lỗ hổng vừa mới tạo thành, chân sau súc lực nhảy lên một cây ngô đồng.

Sâm thử làm sao có thể từ bỏ đơn giản như vậy?! Chúng nó dùng móng vuốt sắc nhọn leo lên cành cây, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi cây ngô đồng đã dày đặc những quả cầu lông màu xám như đỉa.

Mà giờ khắc này Randall đã không ngừng lại, nhảy lên một cây ngô đồng khác, cấp tốc tiến lên.

So với Randall, tốc độ của Trần Khiết hiển nhiên chậm hơn rất nhiều, hắn đi ở phía sau, vung vẩy trường côn mạ vàng đối phó với đám sâm thử xung quanh,những chỗ đi qua đều là huyết nhục đỏ tươi bị đánh nát.

Randall một đường bổ ra vô số sâm thử, rốt cục đến chỗ cần đến, lại vì cảnh tượng trước mắt khϊếp sợ không thôi.

Chỉ thấy bên ngoài hình cầu cao chừng 1m là những con sâm thử lít nha lít nhít!

Người bên trong này, thật sự còn sống không?

Trong khoảng thời gian ngắn Randall do dự… Trần Khiết đã đuổi tới… Khôi giáp màu đen dính đầy huyết nhục mơ hồ, bên ngoài trường côn màu vàng còn dính đầy thịt vụn, tình cảnh máu tanh khác thường.

Thấy Randall đứng tại chỗ không nhúc nhích, Trần Khiết lấy gậy gạt ra đám chuột dày đặc phía trước, vọt tới bên cạnh hắn, nói: "Đại điện hạ! Tình huống thế nào?!"

Randall thần sắc không rõ mà nhìn quả cầu bị từng tầng chuột dày đặc bao quanh, nói: "Tớ không cảm thấy bên trong có người sống."

Thật ra không cần Randall nói, Trần Khiết tự mình cũng có cảm giác, không có gì ngoài sâm thử dày đặc ở mặt ngoài, hắn căn bản không nhìn thấy khí tức của sự sống ở bên trong hình cầu này "Chúng ta làm sao bây giờ?"

"Cũng đã gϊếŧ đến nơi này, đương nhiên phải làm đến cùng." Nói xong, Randall nhảy lên cây tránh đi nhóm sâm thử.

Trần Khiết cùng Randall dù sao cũng là anh em tốt lớn lên bên nhau từ nhỏ, chỉ cần một ánh mắt, hắn lập tức rõ ràng đây là ý phân công hợp tác! Vì vậy vung trường côn công kích nhóm sâm thử bám vào mặt ngoài.

Nhóm sâm thử vây bên ngoài quả cầu kia gặm nhấm thật lâu vẫn không có cách nào mở ra thứ đồ vừa cứng vừa đen này, vừa vặn có hai cái đầu cũng được coi là nhiều thịt đưa tới, hơn nữa con mồi chủ động khıêυ khí©h.

Chúng đương nhiên sẽ không ngu ngốc đến nỗi bám vãi vào quả cầu không thôi, gần hết bọn chúng nhảy xuống khỏi viên cầu, chạy về phía Trần Khiết theo hai hướng trước sau, vừa chạy vừa phát ra âm thanh "Chít chít" hưng phấn.

Thấy Trần Khiết thành công hấp dẫn lực chú ý của bầy chuột, Randall nhảy xuống đại thụ, ổn định rơi vào bên cạnh quả cầu, hai chân không thể tránh khỏi dẫm lên không ít thi thể.

Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua hai chân dính đầy thịt nát, lông mày lấy một mức độ không thể nhận thấy nhăn lại, sau đó một tay kề bên trên quả cầu, dùng sức ấn, nhưng cho dù hắn dùng hết khí lực cũng không thể khiến nó nhúc nhích một tí nào.

Phải biết sức lực của alpha trưởng thành rất kinh người, phụ trọng ngàn cân cũng không phải nói chơi, mà bây giờ hắn dùng tòa sức đẩy cũng không thể nào làm cho viên cầu chỉ có đường kính 1m này lay động!

Đây là tại sao?

Ngay khi y ngưng thần, thanh âm "Chít chít" bén nhọn nhanh chóng tới gần từ bên trái, Randall nhìn không chớp mắt, giơ tay chém xuống, nhảy vọt vào giữa đám chuột, máu bắn tung tóe.

Trường đao được tạo thành từ ion hóa biến mất, Randall chậm rãi cúi đầu, ánh mắt rơi vào chỗ tiếp xúc giữa hình cầu và mặt đất, chỉ thấy chỗ phần cuối của quả cầu kim loại màu đen nhánh dung hợp vào trong đất, giống như là sinh trưởng ở mặt đất vậy.

Cải tạo ion?

Thú vị.

Randall nhướng mày, nói chuyện với Trương Lợi qua quang não.

Bên trong hình chiếu 3 chiều, Trương Lợi cùng Lance vẫn còn trên cây!

Lance vừa nhìn thấy hắn, lập tức sốt ruột hỏi: "Hoàng huynh còn tốt đó chứ?!

Không có bị thương chứ? !"

"Anh rất khỏe." Randall ngắn gọn trả lời xong lời của y, ngược lại nói với

Trương Lợi: "Đa số sâm thử đều bị Trần Khiết dẫn đi, các cậu có thể tới, thuận tiện giúp tớ xem thứ này một chút."

"Được!”

Randall dừng một chút, nói bổ sung: "Hạ Mạt vẫn còn ở cái cây trước kia, nhớ mang cậu ấy theo."

Trương Lợi cười ý vị thâm trường, nói: "Yên tâm."

Cắt đứt thông tin, Trương Lợi nhảy đến mặt đất, đồng thời khôi giáp màu lam nhạt bao trùm lấy cơ thể hắn.

Lance theo sát rơi xuống đất, khôi giáp của y có màu đỏ tím! Hai chân nát thi thể của sâm thử phát ra âm thanh "Kẽo kẹt kẽo kẹt"

Y ghét bỏ nhăn nhăn cái mũi, động tác gọn gàng chạy về phía Hạ Mạt, nói: "Tranh thủ thời gian mang cậu ấy rời khỏi, ở đây thật là buồn nôn."

Lance, Trương Lợi cùng Hạ Mạt tụ họp, vì phối hợp với tốc độ của Hạ Mạt, hai người cố ý thả chậm bước chân, nhưng mặc dù như vậy Hạ Mạt vẫn không thể so sánh với tốc độ chạy của cơ giáp.

Randall liếc nhìn Hạ Mạt thở không ra hơi, nói với Trương Lợi: "Đến xem chỗ này."

Y chỉ vào chỗ kết hợp giữa quả cầu kim loại và thổ nhưỡng.

Trương Lợi tiến lên hai bước, đánh giá một lúc, ngạc nhiên nói: "Tiếng cầu cứu vừa nãy toát ra từ trong này?"

Randall gật đầu.

Trương Lợi ngồi xổm xuống, lấy tay phủi chỗ thịt vụ màu đỏ ở chỗ tiếp nối! Lance lấy tay nửa che mắt, ghét bỏ lui về sau hai bước.

Trương Lợi cẩn thận cảm giác chỗ kết hợp, nói: "Cải tạo ion?"

Randall nói: "Tớ cũng đoán là như vậy."

Nghe thấy lời này, ngay cả Lance đều sinh ra hứng thú, y thò đầu ra từ sau lưng Randall, nói: "Ý của các anh là, người bên trong này... Có thể làm được cải tạo ion?"

Hạ Mạt lập tức sinh ra một loại cảm giác nguy cơ mãnh liệt!

Cải tạo ion là một trong những kỹ năng của chế tạo sư cấp cao, nhưng đối với học sinh mới nhập học mà nói, muốn làm đến điểm này gần như là không thể nào.

Thế nhưng, dựa vào tình huống trước mắt, chỉ có cải tạo ion mới có thể giải thích.

Hạ Mạt chậm rãi rất nắm chặt nắm đấm, nếu như người bên trong này thật sự là cơ giáp chế tạo sư cao cấp, như vậy thường dân dốt đặc cán mai với chế tạo cơ giáp như cậu có phải sẽ chìm đắm vào chỗ vô dụng?

Trương Lợi không phản đối lời nói của Lance, điều mà hắn quan tâm nhất không phải là người ở bên trong có thể làm được cải tạo ion mà là, nói: "Trong hoàn cảnh phong bế toàn bộ như thế này, người có thể sống bao lâu?"

Lance bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Chao ôi! Người này ở bên trong ít nhất 10 phút đúng không?! Hình cầu nhỏ như vậy, có lẽ dưỡng khí trong đấy cũng không thừa lại bao nhiêu."

Randall dùng ánh mắt hỏi thăm Trương Lợi, bây giờ nên làm gì?

Trương Lợi cau mày, ánh mắt chậm rãi bay tới người nào đó ngay từ khi bắt đầu dã thần du vũ trụ không ở trạng thái, nói: "Tiểu tổ của chúng ta tuy có cơ giáp sư, thế nhưng hiển nhiên cấp bậc không đủ."

Sắc mặt của Hạ Mạt cứng đờ, quả thực cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Randall nhìn nhìn cái đầu màu đen cúi xuống kia, nghiêm mặt nói: "Nói điểm chính."

"Nếu như Hạ Mạt có chút hiểu về chế tạo cơ giáp, chúng ta có lẽ còn có thể thông qua phân giải ion cứu người bên trong."

Ngực Hạ Mạt trúng một mũi tên.

"Thế nhưng Hạ Mạt là một tình huống thế nào chắc các cậu đều biết."

Lại trúng một mũi tên.

"Trừ phi chúng ta có thể sử dụng cách thức bạo lực mở ra hình cầu này, nhưng mà ngay cả đám sâm thử đánh vào hình cầu này cũng không thể để lại một chút dấu vết nào.

Tớ không cho rằng chúng ta có thể đánh vỡ hình cầu này mà người bên trong vẫn không bị một chút thương tổn nào." Nói cách khác, hắn không có cách nào.

Randall rơi vào trầm mặc.

Hạ Mạt nắm chặt tay, cơ thể mảnh mai hơi cong lên, giống như tùy thời đều có thể đứt đoạn.

Ở trong đội ngũ này, cậu là người không có cảm giác tồn tại nhất, nếu như không thể sớm ngày trở nên mạnh mẽ, cho dù Randall xuất phát từ đạo nghĩa lưu cậu lại, cậu cũng không có thể diện tiếp nhận ý tốt của Randall.

Cậu thực sự muốn trở thành trợ lực để Randall leo lên vương tọa!

Sống lại một đời, chẳng lẽ ngay cả điểm này cậu cũng không làm được?

Không! Không!

Cậu phải trở nên mạnh mẽ! Trở nên mạnh mẽ!

Ý nghĩ trở nên mạnh mẽ này chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ của Hạ Mạt. Cậu khom lưng, mặt hướng xuống, hai tay nắm chặt, tất cả tế bào trên người đều kêu gọi ầm ỹ.

Lance cùng Trương Lợi vẫn còn thảo luận nên dùng biện pháp gì đem vị này ra khỏi cái mai rùa tự tạo.

Randall chú ý tới sự khác thường của Hạ Mạt! Do dự một chút, nói với cậu: "Chắc chắn sẽ có biện pháp giải quyết."

Hạ Mạt bây giờ đã rơi vào một trạng thái huyền diệu mà hỗn loạn, hoàn toàn không nghe được thanh âm của bên ngoài.