Chương 28:

Tóc đỏ bưng hộp cơm đi tới, thấy hắn cau mày, cười nói: "Nhìn em kích động mời lão sư đến ngay như thế anh đã đoán là có trắc trở, anh đoán đúng rồi đúng không?"

Tóc bạc quay mặt chỗ khác, không quá cao hứng nói: "Trông anh có vẻ hả hê?"

"Trông anh hả hê lúc nào? Mặc dù em rất lo lắng trình độ chế tạo cơ giáp của Lahu tinh cầu luôn trì trệ không tiến, thế nhưng em cũng không thể lỗ mãng như vậy! Người yêu của anh chính là hóa thân hoàn mỹ của trí tuệ và mỹ mạo, thế nhưng gần đây, em quả thực lo nghĩ quá độ."

Tóc bạc chậm rãi quay đầu, mặt lộ vẻ xấu hổ nói: "Em... Thật xin lỗi! Quả thật em có chút nóng nảy rồi."

"Biết mình sai là tốt rồi, ừm, nhanh chóng bỏ khốn cảnh của mấy tên tiểu tử kia đi, chúng ta ăn cơm."

"Được rồi."

Tóc bạc trở lại ghế của chuyên viên điều khiển, đang chuẩn bị thay đổi hoàn cảnh của rừng rậm mô phỏng, lại phát hiện Lance cùng Vu Triết trong hình chiếu đang cầm lấy một cái bình nước quân dụng, ngửa đầu uống cái gì!

Nhìn hầu kết cao thấp nhấp nhô, tóc bạc có thể kết luận đó nhất định là nước, nhất, định, là, nước!

Trời ạ, vừa nãy rốt cục hắn đã bỏ lỡ cái gì? Màn ảnh chuyển tới rừng rậm mô phỏng.

Randall nghe vậy, thần sắc không rõ, qua vài giây bỗng nhiên nói: "Lance! Trương Lợi mở bình của hai người ra."

Động tác của Trương Lợi rất sảng khoái.

Lance sắc mặt cổ quái quẩy người một cái, cuối cùng vẫn mở ra bình nước đeo bên hông, để lên mặt đất.

Bình nước quân dụng bình thường không lớn, bình của Trương Lợi cùng Lance đều là kiểu dáng bình thường chỉ có thể chứa 2l.

Trần Khiết nói: "Cần mở của tớ không?"

Randall nhìn thoáng qua mí mắt không ngừng run run của Hạ Mạt một chút, nói: "Không cần! Tụ tập đầy hai bình nước đã là cực hạn của cậu ấy."

Giờ phút này, toàn bộ lực chú ý của Hạ Mạt đều tập trung ở trên quả cầu nước! Tuy nói quả cầu ấy hỗn độn không rõ, không có cách nào uống vào thế nhưng trong đó chứa đựng không ít phân tử nước! Chỉ cần tách phân tử nước ra cậu liền thành công rồi!

Tinh thần xúc giác bao trùm bóng nước, phân biệt và rút ra phân tử nước từ bên trong.

Cậu đem vô số phân tử nước tụ tập cùng một chỗ, thời gian dần dần trôi qua, giữa không trung xuất hiện một cái bọt nước nhỏ, bọt nước kia càng ngày càng lớn, lóng lánh trong sáng, giống như một khối tinh thạch bất quy tắc.

Lance mắt sắc chú ý tới đồ vật lóe quang giữa không trung, vột vàng không để ý hình tượng đứng lên, liếʍ liếʍ mồm mép, nói: "Nước? Đó là nước sao?”

Trương Lợi thấp giọng trả lời: "Ừm."

Con mắt của Lance lập tức tỏa sáng "Thật tốt quá! Thật tốt quá! Bổn cung nhất định phải hung hăng uống một ngụm lớn!"

Trương Lợi gật đầu cung kính, trong nội tâm lại yên lặng chảy mấy giọt nước mắt đồng tình cho Lance.

Mấy ngày ngắn ngủi, Lance điện hạ được chiều chuộng lại biến thành bộ dáng như vậy! Chờ hắn trở về, bệ hạ cùng đế hậu còn không đau lòng chết...

Xuyên thấu qua tinh thần lực, Hạ Mạt có thể tinh tường cảm giác được phân tử nước kết tinh thành hình! Cậu đã thành công, đã đạt thành mục tiêu của Randall! Cậu đã cống hiến lực lượng của mình cho đội ngũ này!

Cho nên không có ai có thể thay thế cậu đúng không? Bây giờ thời khắc của cậu vô cùng phấn chấn, tinh thần lực lại tiêu hao gần hết! Toàn thân đau đớn làm cho cậu không thể tranh thủ thời gian thu tay lại, rót nước vào trong bầu.

Ai biết quả cầu nước giữa không trung còn chưa hoàn toàn được dẫn vào, mắt cậu đã tối sầm lại, đầu óc trống rỗng, tiếp theo cậu hoàn toàn mất đi cảm giác.

Lance cùng Trương Lợi bị dọa không nhẹ "Cậu ấy làm sao vậy?!"

Randall cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng bệch của người trong ngực, nói khẽ: "Tinh thần lực, thể lực đều tiêu hao."

"Cái kia, vậy làm sao bây giờ?" Lance hỏi.

Vu Triết thu hồi quang não, chạy chậm tới gần bên người Randall… Thăm dò, giọng mang lo lắng nói: "Nghiêm trọng không?"

Randall không trả lời hắn mà chỉ nói: "Tranh thủ thời gian cất kỹ nước."

Trương Lợi lung lay hai bình nước quân dụng màu xanh lá: "Đã sớm thu lại, đây chính là bảo bối cứu mạng, không dễ gì có được a."

Randall gật đầu "Trương Lợi, phân nước cho mỗi người! Lượng chỉ có như vậy, mọi người tiết kiệm một chút.

Sau năm phút, đi bộ về phía trước!"

"Vâng!"

Mấy người Lance rời khỏi, Randall ngồi ở trên cồn cát nóng hổi, đặt đầu Hạ Mạt ở trên đùi mình.

Trương Lợi đi tới, hỏi thăm: "Điện hạ! Nước của ngài?"

Randall gỡ bình nước bên hông xuống, đưa cho Trương Lợi.

Trương Lợi động tác gọn ràng đổ nước vào, sau đó đóng kín nắp bình, dâng hai tay: "Đã đổ xong."

"Cảm ơn." Randall tiếp nhận, không đợi Trương Lợi phân nước cho Hạ Mạt liền cắn mở nút bình, một tay nắm chặt ót của Hạ Mạt, một tay cầm bình mớm nước cho cậu.

Động tác của Trương Lợi dừng một chút, hắn mở miệng mấy lần, nghĩ muốn nhắc nhở nhưng mà trông thấy động tác tự nhiên trôi chảy của điện hạ nhà mình như thế, không khỏi im bặt, đổ đầy nước rồi lặng lẽ thối lui.

Sau năm phút.

Randall ông ngang Hạ Mạt đã hoàn toàn mất đi tri giác, sáu người tiếp tục lên đường.

Mặt trời sáng chói trên đỉnh đầu, ánh mặt trời nóng bỏng hoàn toàn không có xu thế yếu bớt. Hơi nóng bốc hơi từ dưới mặt đất lên, lòng bàn chân tiếp xúc cùng mặt cát trong thời gian dài có nhiệt độ kinh người.

Vu Triết còn nhỏ, năm nay chỉ có 13 tuổi, hơn nữa vốn là hơi mập, đi không bao xa liền không thể chống đỡ được nữa.

Trần Khiết không nói hai lời vác hắn trên lưng, cũng kéo xuống vạt áo của mình, che ở đỉnh đầu hắn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vu Triết ửng đỏ, cố nặn ra âm thanh "Cám ơn" sau đó liền một tay ôm cổ Trần Khiết, hai con mắt nhìn chằm chằm số liệu bên trong quang não không rời mắt.

Trương Lợi nhìn hắn luôn luôn nghiêng đầu, nhịn không được nói: "Đừng có làm trật cổ đấy."

"Yên tâm." Vu Triết nhấc lên tấm vải che ở trên đầu, hất đầu một cái, ra hiệu cổ của mình không có vấn đề: "Nó kiên cường lắm."

Trương Lợi cười cười, không quan tâm hắn.

Randall nhàn nhạt nhìn lướt qua đội ngũ rồi rơi vào Lance đi sau cùng, thấp giọng nói: "Đuổi kịp."

Lance vẻ mặt đau khổ, kéo lấy hai chân cứng ngắc đi nhanh hai bước, nói: "Hoàng huynh, em thật sự kiên trì không nổi! Nếu còn tiếp tục phơi nắng như vậy đều thành thây khô rồi."

Y lung lay ấm nước, sắc mặt càng ngày càng uể oải: "Nước uống hết."

Randall ném ấm nước bên hông cho y.

Lance vội vàng tiếp được, nhanh chóng mở ra, ngửa đầu uống một miệng lớn"A, may mắn tiểu đội của chúng ta còn có Hạ Mạt, nếu các tiểu đội khác đến địa phương này thì nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ chết khát?"

Mấy người Randall đều không có tâm tư đáp lời, vừa khát vừa mệt mỏi, làm sao còn có tinh lực đi cân nhắc những thứ này.

Bỗng nhiên, Vu Triết vẫn luôn luôn yên lặng ghé vào trên lưng Trần Khiết hưng phấn mà hét lên!

Lance cùng Trương Lợi đều nhanh chóng nhìn hắn.

Vu Triết đột nhiên ngảy xuống từ trên lưng Trần Khiết, bởi vì lâu không đứng lên run lên, còn thiếu chút nữa là ngã trên mặt dất thế nhưng cho dù như thế, nụ cười trên mặt hắn vẫn tươi cười như trước!

"Giải mã! Ha ha, ha ha, ha ha ha! Ta quả nhiên là Omega thông minh nhất trên tinh cầu Lahu này! Ha! Ha ha ha ha!"

Con mắt của Lance tỏa sáng!

20 phút sau…

Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Lance, Vu Triết lợi dụng mật mã gốc vô cùng nhanh chóng đem cồn cát bán kính 10m thành một biệt thự mái vòm mini.

Nhà vừa xây xong, mấy người liền nhanh chóng đi vào, ngồi điều hòa, ăn tiệc, tắm rửa ngâm trong bồn tắm, muốn bao nhiêu thích ý liền có bấy nhiêu thích ý.

Randall đặt Hạ Mạt trong một phòng đơn trên lầu, xuống lầu, ngoại trừ Lance đang chiếu cố Hạ Mạt ra, ba người còn lại trong đội ngũ đều đang ở trong phòng khách, hiển nhiên là đang đợi hắn.

Randall ngồi ở trên ghế sofa một người, "Các cậu đi ngủ trước, tớ gác đêm."

"Điện hạ, tớ một chút cũng không phiền hà!" Trần Khiết lập tức đứng lên.

Randall dựa vào thành ghế, nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, không giận tự uy, "Bị sâm thử đuổi theo hai ngày còn không mệt mỏi?"

Trần Khiết lập tức nghẹn giống như ăn phải mấy con ruồi.

Âm thanh của Randall lạnh lùng, nói: "Tớ là đội trưởng, tất cả mọi thứ là tớ quyết định. Hôm đầu tớ canh, sau nửa đêm đổi cho cậu! Quyết định như vậy đi, các cậu nhanh đi nghỉ ngơi."

"Vâng..." Trần Khiết không vui vẻ mà đi lên trên lầu hai.

Trương Lợi gật gật đầu với Randall, nói: "Có việc bảo bọn tớ."

"Ừm."

Vu Triết một bên dụi mắt, một bên vịn lan can chậm rãi đi lên.

Randall ngồi ở trên ghế sofa, trước mắt là hình ảnh ba chiều của cả tòa nhà, theo lời nói của Vu Triết, chỉ cần có sinh vật còn sống tới gần liền lập tức sẽ hiện ra chấm đỏ trên màn ảnh.

Ban đêm của sa mạc tới rất nhanh, một khắc trước còn nắng xuân rực rỡ, một giây sau ánh trăng cũng đã chiếu sáng trên trời.

Randall một tay chống cằm, con mắt màu xanh lam bởi vì cảnh đêm mà càng thêm sâu đậm không ngừng nhìn màn hình, nhưng suy nghĩ lại dần dần bay xa.

Trước mắt không khỏi bay ra bóng dáng của Hạ Mạt, dáng vẻ tươi cười của con buôn lúc báo danh, cánh tay run run cùng với cái cằm ướt đẫm mồ hôi lúc ở trên đài huấn luyện, thoải mái cùng an ủi sau khi phân giải phân tử xong, mỏi mệt cùng mừng như điên sau khi hợp thành phân tử nước...

Hắn chưa bao giờ có tâm tư đi cẩn thận phân tích nét mặt của một người như thế, nhưng trên thực tế, từ khi gặp phải Hạ Mạt, hắn luôn luôn cố ý hay vô tình chú ý tới cậu.

Hạ Mạt... Thật là một người thú vị.

—— ——

Sau ba tiếng, đến phiên Trần Khiết canh gác.

Randall lên lầu, trông thấy Lance đi ra khỏi phòng của Hạ Mạt, liền hỏi: "Cậu ấy như thế nào?"

Nói đến vấn đề nghề nghiệp của mình, Lance lập tức nghiêm túc lên, y mở ra quang não, bên trong hình chiếu cho thấy tinh trạng cơ thể của Hạ Mạt hôm nay, y giải thích nói: "Tinh Thần lực hai lần bị lấy hết có một chút ảnh hưởng xấu đến cơ thể! Theo em thấy, trước khi cậu ấy hoàn toàn khôi phục đến tinh trạng tốt nhất thì không nên dùng tinh thần lực nữa."