Chương 30:

Rạng sáng 5:00.

Lúc phần lớn mọi người đều đang đắm chìm trong giấc ngủ ngon lành, Randall đã tỉnh, hắn xốc lên chăn nhung đắp trên người, rón ra rón rén đi đến lầu hai.

Laurent tính cảnh giác cực cao phút chốc mở to mắt, trong mơ hồ, nhìn thấy Randall dừng lại trước một cánh cửa! Là chỗ Lance ngủ?

Randall, Lance, Trần Khiết, Trương Lợi, quả nhiên chỉ có bốn người này sao?

Laurent cười nhạt một tiếng, còn nhớ rõ ngày mà tiểu tổ thành hình, cái tên lùn tên là Hạ Mạt kia đi cùng với Randall đúng không? Hôm nay cũng không trông thấy người, cũng không biết có phải là bị ném bỏ trên đường hay không.

Có lẽ cũng đúng, thể năng yếu như vậy, làm sao có thể sống sót ở trong đợt huấn luyện dã ngoại với cường độ cao như vậy. Ha ha, đến tình trạng nguy cấp, không ai sẽ mang theo một gánh nặng đi.

Rất nhanh, cửa phòng mở ra, Lance hai mắt nhập nhèm mặc áo ngủ tinh xảo đứng ở trước cửa.

Hạ Mạt muốn xốc lên đồ vật che ở trước mắt nhưng tay lại bị người ta tóm lấy.

Thanh âm lạnh như băng nói: "Ánh sáng chướng mắt."

Trong nội tâm của Hạ Mạt chảy qua một dòng nước ấm, "Tôi sẽ chú ý."

Cậu nhắm mắt lại, chậm rãi kéo ra khăn vải, đợi thích ứng một lát rồi mới chầm chậm mở mắt ra, ánh sáng chói mắt làm cho cậu có chút hoa mắt, cậu chỉ nhìn thấy cái cằm kiên nghị phía trên, cùng với cái cổ ưu nhã mà lại đầy lực lượng.

"Làm sao? Vẫn là rất khó chịu?" Lance hỏi, khuôn mặt đổ mồ hôi ròng ròng phóng đại trước mắt, nói: "Tôi đều dùng loại thuốc chế tác đơn giản nhất, hiệu quả khả năng không có tốt như vậy."

Hạ Mạt vội vàng thu hồi ánh mắt, trong lúc bối rối chống lại con mắt của Lance, "Rất… Rất tốt! Cám ơn ngài."

Ngay sau đó rồi nói với Randall: "Tôi có thể tự đi."

Randall không nhiều nói, động tác ôn nhu buông cậu xuống.

Lần đầu tiên chạm đất, hai chân còn có chút run lên, thế nhưng Hạ Mạt cắn răng chịu đựng, cậu đỏ mặt, lặng lẽ đi hai bước về phía bên cạnh, hương vị của tin tức tố trên người của Randall quá hấp dẫn, tim của cậu đã đập rộn lên rồi.

Randall tự nhiên chú ý tới mờ ám của cậu nhưng không vạch trần, mà chỉ nói: "Tranh thủ thời gian ăn chút gì đi."

Hạ Mạt liên tục gật đầu, bây giờ cậu đã đói bụng đến mức không có cảm giác gì rồi.

Lance một bên đưa thức ăn cho cậu, một bên phàn nàn: "Cậu đoán xem tối hôm qua chúng ta gặp được ai?"

"Ai?"

"Laurent!" Lance khinh bỉ hừ một tiếng.

Hạ Mạt ngẩng đầu lên từ trong đống đồ ăn, kinh ngạc nói: "Tại sao lại gặp hắn?"

"Bổn cung làm sao biết?" Lance quyệt miệng, cầm lấy kem ưu nhã ăn một miếng, giễu cợt nói: "Cậu không biết bộ dáng của bọn họ có bao nhiêu thảm! So với chúng ta chắc thảm hơn nhiều.

"Đúng, đúng sao?" Hạ Mạt có phần không yên lòng.

Lance thao thao bất tuyệt miêu tả thảm trạng của đoàn người Laurent, phản ứng của Hạ Mạt vẫn nhàn nhạt như trước, Lance cảm thấy là lạ, tay của y lung lay ở trước mặt Hạ Mạt

Hạ Mạt hoàn hồn, Lance nói: "Sao lại thất thần? Còn chưa nghỉ ngơi tốt sao?

"Không phải." Hạ Mạt miễn cưỡng cười cười, hỏi: "Vậy thì bọn họ về sau..."

"Năm giờ sáng ngày hôm nay, chúng ta xuất phát, còn bọn họ..." Lance quay đầu nhìn thoáng qua cát vàng không có điểm cuối, nói: "Bọn họ đi chỗ nào chúng ta cũng không biết! Thế nhưng chắc bọn họ không mặt dày đến nỗi đi theo chúng ta đi.

Hạ Mạt nghe thấy lời này, khóe miệng giật một cái: Căn cứ hiểu biết của cậu với Laurent, cái tên kia không dễ dàng bị bỏ rơi như vậy, không chừng hiện tại liền theo ở phía sau...

—— ——

Trên thực tế, phỏng đoán của Hạ Mạt quả nhiên không sai.

Sau khi Randall rời đi, mấy người Laurent đứng ở trong sa mạc rét lạnh, đìu hiu không thôi.

Tống Tu đi đến bên người Laurent, thấp giọng hỏi thăm: "Đại nhân làm sao bây giờ? Tiếp tục chạy đi sao?"

Laurent không chớp mắt nhìn chằm chằm hướng mấy người Randall rời đi, khóe môi vẫn mang theo dáng cười như trước, tươi cười nhưng không có độ ấm, nói: "Đi theo bọn họ."

"Ah?" Tống Tu sửng sốt một chút, rất nhanh nghĩ thông suốt nguyên do trong đó, nói: "Xem hướng rời đi của bọn họ, có lẽ cũng là lối ra số 1 ở hướng bắc."

"A, mặc kệ bọn họ có phải ra ở lối số 1 phía bắc không, chỉ cần phương hướng đúng, chúng ta tại sao không đi nhờ xe? Năm nhất liền trở thành người máy chế tạo cao cấp, đây chính là thiên tài, những bạn học này chúng ta cũng phải hưởng thụ chỗ tốt mà thiên tai mang lại.

Lại nói... Mặc dù lấy không đến chỗ tốt, cho bọn họ một chút ngáng chân cũng rất dễ dàng ... Ha ha ha."

Tống Tu chậm rãi lộ ra dáng tươi cười, nói: "Vâng! Tôi hiểu."

—— ——

Thời gian tới gần giữa trưa, không khí nóng bức tới tột cùng, hơi nóng nóng hổi bốc lên từ trên mặt đất, làm cho không khí xa xa đều xảy ra biến hình cùng vặn vẹo.

Ngoại trừ Vu Triết ghé vào sau lưng Trương Lợi ra, năm người Hạ Mạt đều mang theo một cái mũ che nắng lớn ở trên đầu, trên người cũng khoác lên áo chống nắng, nhưng dù cho như thế, hai tên omega cùng một tên beta cũng bị phơi nắng đến cháy da.

Lance uống vào nước lạnh có ga, mí mắt rũ xuống, lảo đảo đi theo phía sau đội ngũ, nói: "Vu Triết! Còn phải đợi bao lâu? Bổn cung sắp không được."

Vu Triết không lên tiếng.

Lance đứng lại thở dài một hơi, thúc giục: "Thật không muốn đi a! Em nhanh lên một chút."

Vu Triết khẽ nói: "Đừng thúc! Em đã tận lực."

Lance sâu kín thở dài, nhìn qua Hạ Mạt đi phía trước mình, nói: "Hạ Mạt, đến bao giờ cậu mới có thể trở thành cơ giáp chế tạo sư cao cấp thật sự? Nếu như cậu là chế tạo sư cao cấp, chúng ta cũng không cần giật gấu vá vai, nghèo rớt mùng tơi đến cả cơ giáp cũng không dám dùng, ai..."

Hạ Mạt quay đầu, vẻ mặt đau khổ nói: "Điện hạ, tôi đến bây giờ cũng chưa từng học qua tri thức liên quan đến cơ giáp..."

"Được rồi, là bổn cung làm khó dễ cậu." Lance rủ xuống đầu, kéo lấy hai cái đùi chậm rãi đi lên phía trước.

Lance không lên tiếng nữa, tất cả mọi người đều cúi đầu đi về phía trước, hoàn cảnh xung quanh im lặng đến đáng sợ.

Không biết tiếp tục đi về phía trước bao lâu, Randall bỗng nhiên dừng chân lại, nghiêng tai lắng nghe.

Mọi người thấy hắn dừng lại, nhao nhao ngừng chân.

Trương Lợi nói: "Đại điện hạ! Xảy ra chuyện gì?"

Randall nhíu mày, nghiêng đầu nhìn về phía Vu Triết: "Vu Triết! Có phải xung quanh có dị trạng hay không?"

Vu Triết chui ra từ dưới áo chống nắng, nói: "Chờ em xem đã."

Nói xong, hắn lập tức ấn mở giao diện giám sát, dụng cụ hình chiếu không gian ba chiều lấy bọn họ làm trung tâm, mô phỏng ra tình huống cách đấy ngàn dặm, hình ảnh theo dõi không ngừng đổi mới, phóng đại, rất nhanh, trong màn hình màu xanh biếc xuất hiện mười dấu chấm đỏ.

"Phía nam 700m, mười người đang nhanh chóng tới gần."

"Phía nam? Mười người?" Hạ Mạt nhỏ giọng hỏi: "Sẽ không phải là Laurent chứ?"

Cậu quả nhiên không có đánh giá cao Laurent, bất quá...

"Bọn họ chạy nhanh như vậy, rõ ràng là đang dùng cơ giáp, có thể là chuyện gì làm cho bọn họ phải dùng cơ giáp?" Hạ Mạt nói ra nghi ngờ của mình.

Mọi người nhất thời hai mặt nhìn nhau, trong đầu không hẹn mà cùng nhảy ra một cái phỏng đoán, nói: "Gặp được dã thú?"

Giống như là để chứng thực phỏng đoán của mọi người, bên trong hình chiếu lập thể bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh của 2 con sâu, tốc độ di chuyển của chúng rất nhanh, nhanh hơn tốc độ của cơ giáp rất nhiều, chỉ vài giây ngắn ngủi khoảng cách giữa hình ảnh màu rám nắng đấy với 10 hình ảnh màu đỏ đã được rút ngắn rất lớn!

Hai mắt Randall nhìn chằm chằm về phía chân trời mờ nhạt phía nam, thần sắc nghiêm túc, bắp thịt trên người căng lại như lâm đại địch.

Trương Lợi vỗ vỗ đầu Vu Triết, thấp giọng nói: "Xuống."

Vu Triết cũng biết tình thế nghiêm trọng, ngoan ngoãn nhảy xuống từ trên lưng Trương Lợi, im lặng đứng ở một bên, không ồn ào.

Trần Khiết cùng Randall đi về phía trước hai bước, cũng phóng xuất ra cơ giáp, mơ hồ có tư thế bảo hộ những người phía sau.

Trương Lợi nói với Lance: "Nhị điện hạ phóng xuất ra cơ giáp! Thời thời khắc khắc chuẩn bị."

"Chuẩn bị làm gì?"

Trương Lợi cười với hắn, một bộ răng trắng noãn chỉnh tề suýt làm người ta chói mắt, nói: "Trốn chạy để khỏi chết."

Lance: "..."

Đối với cơ giáp mà nói khoảng cách 700 mét chỉ cần hơn mười giây! Phía chân trời sương mù tràn ngập, sương mù màu vàng sẫm giống như bị một bàn tay vô hình nắm kéo lan tràn về phía bắc.

Trương Lợi quay đầu, nói với Vu Triết: "Lui về sau bảo vệ tốt Hạ Mạt."

Hùng hài tử ngoan ngoãn gật đầu, lui về sau từng bước, thần sắc đề phòng.

Hạ Mạt chậm rãi nắm chặt nắm đấm, bị một Omega thấp hơn rất nhiều bảo vệ, tư vị thật là không dễ chịu.

Thế nhưng bây giờ cũng thật sự hết cách rồi, Lance đã nghiêm nghị cảnh cáo cậu, trước khi hoàn toàn khôi phục tinh thần lực nhất định không thể lại sử dụng tinh thần lực.

Đội hình chuẩn bị chiến tranh lập tức được hình thành! Ba người không phải nhân viên chiến đấu Lance, Vu Triết, Hạ Mạt lui về phía sau, ba người nhân viên chủ lực Randall, Trần Khiết, Trương Lợi ngăn ở phía trước.

Màn sương lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được bành trướng tới gần, chỉ trong khoảng thời gian mấy hơi thở, Randall cùng Trần Khiết nhãn lực hơn người liền trông thấy mấy điểm đen trong màn sương.

"Đến rồi." Trần Khiết thấp giọng nói.

Hạ Mạt nhìn thấy ba người gần như cùng một lúc được cơ giáp cứng rắn bao bọc lại, đột ngột cách mặt đất cao cả trượng, khí thế nhϊếp người đột nhiên tăng vọt, cơ giáp khổng lồ uy phong lẫm liệt, mặt ngoài rắn chắc rạng rõ dưới ánh sáng mặt trời.

Đây mới là hình thái nguyên thủy của cơ giáp!

Hạ Mạt âm thầm thề, cậu nhất định phải tự tay chế tạo một cơ giáp thuộc về Randall!

Cậu cúi đầu sờ sờ cái đầu đỏ thẫm của Vu Triết, thấp giọng nói: "Đừng sợ! Bọn họ sẽ bảo vệ chúng ta."