Chương 35:

Randall vỗ vỗ bả vai Lance, nói với Vu Triết: "Tất cả mọi người đều đói bụng rồi, cậu đi chuẩn bị một chút gì ăn đi."

Nói xong, đi đến trước mặt Hạ Mạt: "Tôi mang cậu đi về phòng nghỉ ngơi."

"Không cần lấy máu đúng không?"

"Không cần."

Hạ Mạt thở một hơi dài nhẹ nhõm, nhanh bước đuổi kịp Randall.

Hai người một trước một sau đi vào phòng nghỉ ngơi, phòng nghỉ cũng không lớn, còn nhỏ hơn cái phòng đơn trên phi thuyền chở khách trước kia Hạ Mạt đã đi.

Randall trở tay đóng cửa lại, hắn dựa vào cửa đứng đấy, cũng không có ý đi vào bên trong.

Hai người đứng trong một không gian nhỏ hẹp như vậy, cho dù Hạ Mạt thần kinh lại thô cũng có thể cảm giác được không ổn, một tên Omega sắp vào kỳ sinh lý ở chung một phòng với một tên Alpha trường kỳ dùng thuốc ức chế trưởng thành thực sự không có vấn đề gì chứ?

Rõ ràng không tốt!

Khi tràng của Randall quá mức mạnh mẽ, Hạ Mạt đứng ở trước mặt hắn nhỏ nhắn vô cùng, cậu xoa xoa tay, lại không ngừng lặng lẽ giương mắt nhìn lén, bộ dáng thận trọng lại có chút đáng thương

"Ngồi."

"Ah?" Hạ Mạt vội vàng ngẩng đầu xác nhận, đây là có ý để cho mình ngồi xuống sao? Nhưng là phòng nghỉ cũng chỉ có một cái giường lớn, nếu như cậu ngồi xuống thì Randall điện hạ ngồi ở đâu?

Nhìn thế nào cũng thấy người nên ngồi xuống là Randall điện hạ mới đúng chứ?

"Bảo cậu ngồi xuống." Randall lặp lại, thanh âm mặc dù vẫn lạnh như băng như trước nhưng cũng nghe ra được hắn rất kiên nhẫn.

Hạ Mạt không dám chống lại lời của hắn, chỉ có thể ngồi nghiêm chỉnh trên mép giường, sau khi ngồi yên, thấy Randall còn đứng lấy, liền thăm dò hỏi: "Điện hạ không ngồi sao?"

Randall lắc đầu, vẫn đứng ở trước cửa như trước, nhưng nếu như tỉ mỉ nhìn lại thì sẽ thấy cơ bắp cả người hắn đang kéo căng đến mức tận cùng, như lâm đại địch.

Thấy Randall không nói lời nào, Hạ Mạt trong lúc nhất thời cũng tìm không thấy những đề tài khác, hai người liền trầm mặc như vậy.

Không gian thu hẹp bởi vì trầm mặc càng ngày càng áp lực.

Hạ Mạt khó chịu giật giật cổ áo, trong lúc vô tình chú ý tới Randall nhìn cậu, vì vậy miễn cưỡng cười cười, giải thích nói: "Giống như có chút nóng."

Dược tính phát tác sao?

Randall sắc mặt nguội lạnh, nhưng tay đặt ở sau lưng đã chậm rãi nắm thành nắm đấm, hắn lại một lần nữa nghe thấy được hương vị càng ngày càng nồng nặc, đủ để cho Alpha thần hồn điên đảo này.

Giáo dục được tiếp nhận từ nhỏ đã làm cho hắn có thể nhận thức rõ ràng được người trước mắt này chính là một Omega! Hơn nữa là một Omega sắp bước vào kỳ sinh lý đầu tiên!

Bắt đầu từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy Hạ Mạt, hắn liền cảm giác toàn thân Hạ Mạt lộ ra một cảm giác không khỏe, sau khi tiếp xúc, hắn mấy lần nghi ngờ Hạ Mạt là Omega, thế nhưng ý nghĩ như vậy lại vẫn luôn bị hắn đè xuống.

Nhưng mà đến bây giờ, loại hương vị tỏa ra khi Hạ Mạt hô hấp kia, đang vô cùng minh xác nói cho hắn biết, Hạ Mạt hoàn toàn chính xác thật sự là Omega!

Ánh mắt của hắn lại một lần nữa rơi vào cánh tay trái thon dài của Hạ Mạt, trong lúc huấn luyện tất cả mọi người đều mặc trang phục huấn luyện ngắn tay, Hạ Mạt cũng không ngoại lệ! Theo lý mà nói trên cánh tay trái của Omega sẽ có dấu hiệu hình giọt nước màu xanh nhạt nhưng Hạ Mạt lại không có gì.

Tại sao cậu ta phải che giấu thân phận vào Exxon?

Việc kiểm tra sức khỏe của Exxon nghiêm khắc như thế, chỉ dựa vào một gã trung sĩ làm sao có thể đả thông tầng tầng quan hệ?

Rốt cuộc là ai đang âm thầm trợ giúp cậu ta? Mục đích của bọn họ là gì?

Lý trí nói cho hắn biết trên người Omega này có bí mật, có lẽ hắn nên trực tiếp báo cáo với nhân viên nhà trường, để cho nhân viên nhà trường xử lý.

Từ trước đến nay hắn vẫn luôn công tư rõ ràng vậy mà bây giờ lại bắt đầu do dự.

Thời gian ở chung với Hạ Mạt không dài, nhưng con người với vóc dáng nhỏ nhắn này lại làm cho hắn đặc biệt chú ý! Nếu như vạch trần Hạ Mạt, chỉ sợ về sau rốt cuộc không nhìn thấy cậu nữa.

Nhưng không để cho cậu rời đi thì kỳ sinh lý lần thứ nhất của cậu có thể vượt qua thuận lợi sao? Vừa nghĩ tới mâu thuẫn trong đó, trong lòng của hắn trở nên nặng nề khó mà diễn tả bằng lời.

Hạ Mạt gặp Randall nãy giờ không nói gì, cảm giác trên thân thể lại càng ngày càng cổ quái, trực giác nói cho cậu biết nhất định có quan hệ với đống đồ ăn kia!

Cậu thậm chí có thể lớn mật phỏng đoán, thứ mà Laurent thả vào trong đồ ăn chính là loại thuốc thúc tình khiến cho Randall bùng nổ đời trước!

Hai cánh tay đặt bên cạnh người chậm rãi buộc chặt.

Căn cứ theo tính toán, kỳ sinh lý của cậu là năm tháng sau, thế nhưng xem loại tình huống trước mắt này, chỉ sợ là thuốc thúc tình đã cưỡng ép kỳ sinh lý tới trước!

Cậu nên làm cái gì bây giờ? Nên làm cái gì bây giờ?

Bởi vì Omega dị thường trân quý, ngoại trừ Omega có thân phận cao quý như Lance điện hạ, người bình thường cũng sẽ xác định đối tượng trước khi trưởng thành, một khi tiến vào kỳ sinh lý thì hai bên sẽ xảy ra quan hệ, đợi đến khi kỳ sinh lý qua đi thì bổ sung hôn lễ sau.

Đương nhiên, cũng có Omega vẫn chưa xác định được đối tượng trước khi trưởng thành, loại người này bình thường sẽ được gia tộc chuẩn bị ức chế tề, một khi xuất hiện dấu hiệu của kỳ sinh lý thì sẽ lập tức tiêm vào ức chế tề, giảm xuống ảnh hưởng do kỳ sinh lý mang tới.

Thế nhưng loại ức chế tề này sẽ gây ra tác dụng trái chiều đối với sức khỏe của Omega, người bình thường sẽ không dùng cách này.

Nhưng vấn đề ở đây là, ức chế tề của cậu lại ở trong nhẫn không gian, nếu như sử dụng nhẫn không gian thì tương đương với tự động buông tha cho lần huấn luyện này, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến điểm của toàn bộ thành viên trong tổ, huống hồ hiện tại dược tính phát tác, đủ loại bệnh trạng của kỳ sinh lý ùn ùn kéo đến, chỉ sợ vào một liều ức chế căn bản không thể cản nổi!

Hạ Mạt cau mày, mồ hôi chậm rãi ngưng tụ, chạy xuống bên thái dương.

Dược tính mãnh liệt làm cho tầm mắt của cậu trở nên mơ hồ, dày vò ở cả thể xác và tinh thần khiến cho ý trí của cậu không thể nào tập trung, làn da đang thiêu đốt, máu đang sôi trào, không hiểu sao cậu lại nhớ đến lần thân mật duy nhất cùng với Randall ở kiếp trước.

Khi đó cậu còn bị mê dược của Laurent không ngừng xoay quanh, giống như một kẻ đần mà toàn tâm toàn ý tín nhiệm Laurent.

Hạ Mạt nhớ rất rõ ràng, chín giờ mười lăm phút hôm đó, Laurent hẹn cậu gặp mặt ở sau hòn non bộ trong trường học, Hạ Mạt không nghi ngờ gì, sau khi tỉ mỉ ăn mặc một phen liền đi đến hòn non bộ.

Đợi trái đợi phải, từ đầu đến cuối không có trông thấy Laurent, mà lại tình cờ gặp mặt với Randall hai mắt đỏ thẫm.

Chuyện kế tiếp gần như không có gì ngoài ý muốn, cậu bị Randall cưỡng ép ép đến trên mặt đất, toàn bộ quá trình cậu đều liều mạng giãy dụa, cậu thủy chung nghĩ đến tất cả của mình đều thuộc về Laurent , cậu làm như vậy chính là phản bội Laurent, mặc dù khi bắt đầu có điên cuồng nhưng lúc sau Randall đối với cậu rất ôn nhu và kiên nhẫn, thế nhưng cậu vẫn bỏ đi không thèm để ý.

Sau đó, cậu một lòng muốn che giấu chuyện ngoài ý muốn kia với Randall, vì thế cậu bồi thường gấp bội với Laurent.

Không nghĩ tới Laurent vẫn biết.

Lúc ấy cậu cho rằng Laurent nhất định sẽ đoạn tuyệt với mình, lại không nghĩ Laurent vậy mà ôm cậu, dùng ngữ khí gần như muốn khóc nói với cậu: "Anh biết em là bị cưỡng bách , em yên tâm, anh nhất định sẽ báo thù giúp em."

Cậu bị cảm động đến rối tinh rối mù, cho rằng đây là chân ái.

Vì thế, mặc dù Laurent đưa ra ý muốn cậu câu dẫn Randall, cậu cũng cho rằng đây là "Laurent sáng tạo cơ hội báo thù cho mình" mà vui vẻ tiếp nhận.

Cậu lợi dụng sự áy náy của Randall, ba phen bốn lượt đánh cắp tình báo cơ mật, khiến cho hoàng thất rơi vào hạ phong trong cuộc tranh đấu quyền lực với nội các, thậm chí còn dùng độc dược làm mù mắt Randall.

Thế nhưng cuối cùng, khi cậu mất đi giá trị lợi dụng, khi cậu bị Laurent khóa trong địa lao âm u ẩm ướt, người tới cứu cậu chính là Randall mà cậu vẫn luôn thống hận...

Cậu của ban đầu quá ngu, ngốc đến nỗi chính bản thân cậu đều hận không thể đem mình phanh thây thành trăm mảnh.

Mà bây giờ, Randall… Randall mà cậu vẫn một lòng mong mỏi đang ở cách đấy mấy bước nhưng là cậu không thể, không thể...

"Đại điện hạ."

Thanh âm của Hạ Mạt khàn vô cùng, giọng điệu cổ quái đến nỗi cậu nghe xong còn nổi hết cả da gà.

Randall nhíu mày, thần sắc lạnh lùng.

"Tôi có chút không thoải mái, ngài, ngài, có thể rời khỏi đây trước được không?"

Randall không nhúc nhích đứng ở cửa ra vào, như một tòa tượng đá.

Hạ Mạt ngẩng đầu, trên khuôn mặt tinh xảo là sắc đỏ không bình thường, sắc thái diễm lệ vẫn luôn kéo dài đến tận cổ, thậm chí l*иg ngực bị lộ ra cũng là một sắc thái màu đỏ diễm lệ.

Randall bắt buộc mình di dời tầm mắt, mặc dù từ nhỏ đã được huấn luyện chống lại sự hấp dẫn của Omega vô số lần, thế nhưng hắn không thể không thừa nhận, hình ảnh trước mắt này còn hấp dẫn hơn bất kỳ lần huấn luyện nào trước kia.

"Đại điện hạ! Ngài có thể, rời khỏi đây không? Tôi muốn, tôi muốn nghỉ ngơi."

Hạ Mạt vừa nói, vừa làm động tác xoay người lên giường, cậu ngay cả giày cũng không cởi, dùng tấm chăn quân dụng tối màu bao chặt mình từ đầu tới chân, thanh âm truyền ra từ trong chăn, ồm ồm.

Randall nhìn chằm chằm vào người cuộn thành một đoàn kia, nhìn tấm chăn bởi vì hô hấp mà phập phồng, đột nhiên hỏi: "Trong đồ ăn mà cậu ăn thay tôi có thuốc thúc tình đúng hay không?"

Hạ Mạt không trả lời, tiếng thở dốc lại càng thêm dồn dập.

"Tại sao cậu phải liều lĩnh trợ giúp tôi?"

"..."

"Cậu có biết làm như vậy rất có thể sẽ hại chết cậu không?"

"..."

Hạ Mạt co lại ở trong chăn, gắt gao nhắm hai mắt, cậu dùng hai tay bịt miệng và mũi lại, chỉ sợ phát ra thanh âm cổ quái nào.