Chương 42:

Phi thuyền đưa sáu người đến trước cửa Giáo Y (nơi khám bệnh) của học viện, bởi vì viện trưởng đã sớm nhận được chỉ thị của cao tầng trong trường học, còn tưởng rằng mấy tên học viên này làm bản thân bị thương, nên lúc này đã đem sáu cái cáng đặt ở trước cửa phi thuyền, chờ bọn họ xuống.

Ai biết chờ đến khi sáu người Randall đi xuống phi thuyền, viện trưởng ngây ngẩn cả người, còn không ngừng nhìn về phía sau bọn họ, muốn nhìn xem có ai bị nâng đi ra hay không.

Y tá trưởng nhanh chóng đi đến bên người viện trưởng, giải thích tình huống cho hắn.

Viện trưởng lập tức hiện lên dáng cười, chào hỏi sáu người Randall, sau đó sai người đẩy mấy cái cáng đi, lúc này mới tiến lên đón, nói: "Thì ra là Đại điện hạ! Nhị điện hạ cùng mấy vị công tử, nhận được tin tức từ bộ phận huấn luyện truyền đến, tôi còn tưởng rằng có học viên bị trọng thương ở trong rừng rậm mô phỏng, lại không nghĩ thì ra là sáu vị. Mau vào trong, mau vào trong."

Viện trưởng dẫn mấy người vào bên trong, vừa đi, vừa hợp thời tâng bốc vỗ mông ngựa.

Đợi đến khi đưa sáu người vào trong phòng điều dưỡng, hắn cuối cùng thở dài một hơi, lập tức gọi điện thoại cho Phó viện trưởng, hung đạo: "Tại sao không ai nói cho ta biết là mấy tiểu tổ tông này đến?"

Phó viện trưởng cũng vừa mới nghe nói là đoàn người của đại vương tử, nhỏ giọng bát quái: "Không phải là mấy người đại vương tử không thông qua huấn luyện quân sự đấy chứ?"

"Ah?"

"Tôi nghe nói, lần huấn luyện quân sự này khó khăn hơn lần trước rất nhiều. Tôi thấy mấy vị đi theo đại vương tử lần này đều là bảo bối thân kiều nhục quý của các đại gia tộc, chỉ sợ sức chiến đấu..."

Con mắt của viện trưởng lập tức sáng lên, nói: "Cậu nói vậy! Vậy thì ngài Laurent..."

"Khà khà khà, không có mấy người Randall điện hạ, ngài Laurent nhất định có thể giành được hào quang rực rỡ trong lần huấn luyện quân sự này!"

"Có đạo lý, có đạo lý, hắc hắc, cậu trở nên thông minh như vậy từ lúc nào hả?"

"Đây còn không phải là ngài dạy tốt."

Nụ cười trên mặt viện trưởng càng lúc càng lớn, nói: "Không tệ! Không tệ.”

Sống hai đời, đây vẫn là lần đầu tiên Hạ Mạt đến y viện của trường học, nằm trên giường bệnh trắng noãn, hộ sĩ chăm sóc đi tới đi lui bên người mình, hết trừ độc bôi thuốc rồi lại truyền dịch dinh dưỡng, nhịn không được mở miệng hỏi: "Bọn họ đâu?"

"Ah?"

"Mấy người Randall điện hạ."

Tiểu hộ sĩ lập tức đỏ mặt, nhẹ nói: "Hai vị điện hạ cùng với ba vị thiếu gia đều đang ở trong phòng bệnh riêng của từng người.”

"Cần phải nằm trong này bao lâu vậy?" Hạ Mạt nhìn thoáng qua túi truyền dịch bên treo bên trên.

"Chừng một giờ! Cậu có thể ngủ một lúc, truyền xong thì tôi sẽ gọi cậu."

"Được rồi! Cám ơn."

"Không cần cám ơn." Tiểu hộ sĩ đỏ bừng mặt đẩy xe dụng cụ đi ra khỏi phòng, vừa đi vừa nghĩ: Tại sao lại có thể có nam Beta dễ thương như vậy? Cậu ấy là học sinh của Exxon, nếu như thường xuyên ngã bệnh gì gì đó thì có thể thưởng xuyên gặp mặt! Ha ha ha ha ha Ha!

Hạ Mạt nằm ở trên giường bệnh, trên trần nhà đang phát tình huống lúc khai giảng huấn luyện tân sinh, chờ đến khi xem hết đoạn Randall xuất hiện, liền cảm giác không còn hứng thú gì nữa, nhắm mắt lại ngủ tiếp đi.

—— ——

"Này! Nên rời giường."

Trong mơ hồ, Hạ Mạt cảm thấy có người đang lay lay cánh tay của cậu, chậm rãi mở to mắt, lại là Lance, nhìn kỹ một chút, mới phát hiện đội viên đều đến đông đủ.

Ngẩng đầu nhìn dịch dinh dưỡng treo bên trên, đã truyền xong rồi, y tá không phải nói sẽ gọi cậu sao? Tại sao không thấy người đâu?

Lúc này tất cả mọi người đã rửa mặt sạch sẽ, hơn nữa còn đổi lại đồng phục, đồng phục cùng trang phục huấn luyện không giống nhau, bên cạnh màu trắng hồng còn có chút kiểu dáng giống như tây trang, mặc ở trên thân đẹp mắt đến khác thường.

Hạ Mạt vội vàng nhảy xuống giường, nói: "Các cậu nhanh như vậy?"

Lance cười nói: "Đều vội vã trở về ngủ ngon."

"Thật sự là thật xin lỗi, bắt các cậu đợi lâu." Hạ Mạt vội vội vàng vàng sửa sang xong quần áo, hiện tại cậu vẫn đang mặc bộ trang phục huấn luyện rách rưới kia, dù có sửa sang lại như thế nào cũng không thể trở thành đóa hoa tươi sáng như mấy người Randall điện hạ được.

"Sao lại khách khí như vậy." Lance đi cùng cậu, nói: "Quen như vậy rồi! Còn cần nói lời khách sáo như vậy sao?"

Hạ Mạt cười cười, con mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Randall đi tuốt ở đằng trước.

"Đúng rồi! Chúng ta đã quyết định ngày mai sẽ đến quán hải sản ở hoàng thành tụ hội, cậu cũng không thể không đến đúng không?"

"Sao lại như vậy được? Tớ nhất định đến."

"Vậy là tốt rồi! Hoàng huynh cùng bổn cung đêm nay hồi cung, ngày mai cậu đi cùng với bọn Trần Khiết, Trương Lợi nhá."

"Ưʍ... đều về nhà sao?" Hạ Mạt kinh ngạc hỏi.

"Không thì làm sao nữa?" Lance ôm bả vai của Hạ Mạt giống như huynh đệ tốt, đắc ý nói: "Đối với sáu người chúng ta mà nói, huấn luyện quân sự dành cho tân sinh đã xong!"

"Đúng vậy a..."

Đợi đến khi mấy người ngồi trên chiếc phi thuyền đỏ trắng vàng giao nhau của Randall điện hạ, Hạ Mạt lập tức nhắn tin cho Ngọc Chương: "Papa, đêm nay con về nhà!!!!"

—— ——

Bởi vì mấy người Hạ Mạt về đúng lúc đang là giờ đi học, cho nên lúc này trong sân trường có rất ít người, nếu không nếu mọi người trông thấy mấy người vốn đang phải ở trong rừng rậm mô phỏng giờ lại xuất hiện ở trong sân trường, không chừng sẽ có các loại đồn đãi truyền ra!

Hạ Mạt cùng Trần Khiết, Trương Lợi, Vu Triết đi xuống phi thuyền.

Đưa mắt nhìn phi thuyền biến mất, Trương Lợi nói: "Hạ Mạt! Đêm nay có kế hoạch gì?"

Hạ Mạt gãi gãi đầu: "Tớ định về nhà."

"Về nhà?" Trương Lợi lập tức nhớ tới hắn đã từng điều tra qua Hạ Mạt.

Trong báo cáo, không đến một tháng trước phụ thân của Hạ Mạt – Hạ Khoa cùng với papa của Hạ Mạt – Ngọc Chương đã ly hôn, Hạ Mạt cùng Ngọc Chương đi vào hoàng thành, cũng mua xuống một căn nhà ở trước cửa trường học làm mặt tiền cửa hiệu.

Nhưng những cái này còn bình thường, điều làm cho hắn để ý chính là, Hạ Khoa là một Beta, mà Ngọc Chương không hề nghi ngờ là Omega, Beta cùng Omega kết hợp cũng không phải là không thể sinh ra Omega, chỉ là tỷ lệ tương đương với trúng giải nhất xổ số.

"Đúng vậy a, nhà của tớ ngay ở đối diện của trường học." Hạ Mạt thuận tiện làm quảng cáo cho nhà mình, nói: "Đúng rồi! papa của tớ mở tiệm tạp hóa, các cậu có gì cần thì có thể đến đó mua, tuyệt đối sẽ được bán với giá ưu đãi nhất."

"Được, nhất định."

"Tớ đi trước." Hạ Mạt tạm biệt với từng người Trần Khiết, Trương Lợi cùng Vu Triết, chậm rãi đi tới cửa chính của trường học.

Trên con đường rộng rãi thẳng tắp, cây xanh râm mát, yên lặng thanh bình.

Ở trong rừng rậm mô phỏng trải qua bảy ngày kí©h thí©ɧ, bỗng nhiên trở lại sân trường, lại giống như có chút không thích ứng! Hạ Mạt lắc đầu, lúc này mới chỉ là bắt đầu —— bước đầu tiên để cậu đi theo Randall.

Đi ra cửa trường, cách xa trăm mét, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy tấm biển không gian ba chiều quen thuộc, nói: "Tiệm tạp hóa Ngọc thị" .

Trông thấy cửa điếm quen thuộc, tâm tình bỗng dưng sung sướиɠ rất nhiều, bước chân cậu nhẹ nhàng xuyên qua đường cái, đến trước cửa ra vào của tiệp tạp hóa liền dừng lại.

"Hoan nghênh quang..."

Ngọc Chương thò đầu ra từ một đống hàng hóa, thấy rõ người trước cửa, thanh âm im bặt. Hắn trố mắt mà nhìn Hạ Mạt, thật lâu mới nói: "Lúc trước thu được tin nhắn, ta còn đang nghĩ xem có phải gửi nhầm hay không..."

"Papa!" Hạ Mạt đột nhiên bổ nhào qua ôm lấy hắn.

"Mạt Mạt..." Ngọc Chương vừa sửa sang lại cửa hàng, hai tay bẩn vô cùng , Hạ Mạt bỗng nhiên nhào đầu về phía trước, tay của hắn chỉ có thể đặt ở giữa không trung.

"Papa! Ba có nhớ con không? Con rất nhớ ba a!"

"Làm sao sẽ không nhớ?" Chóp mũi ê ẩm, Ngọc Chương cười che dấu sự thất thố của mình, nói: "Nhanh, nhanh để cho papa xem con có gầy đi không."

Hạ Mạt đoan chính đứng vững.

Ngọc Chương cẩn thận nhìn một hồi, thịt đau vô cùng, nói: "Đôi má đều lõm vào. Huấn luyện quân sự rất vất vả..."

Nhắc tới huấn luyện quân sự, Ngọc Chương lập tức cảm thấy là lạ, hắn vội vã cuống cuồng nhìn chằm chằm Hạ Mạt, "Huấn luyện quân sự không phải một tháng sao? Tại sao mới một tuần lễ đã trở về rồi hả?

Ah! Sẽ không phải là thân phận bị phát hiện, bị trường học khai trừ chứ?"

Hạ Mạt nhìn bộ dạng thất kinh của papa, cười híp mắt kéo người đến bên chiếc ghế nhỏ ngồi xuống.

Cậu ngồi xổm xuống trước mặt Ngọc Chương, cầm chặt tay của hắn, nói: "Không phải như ngài nghĩ đâu. Trong lúc huấn luyện quân sự con rất may mắn có thể ở chung một tổ đội với hai vị điện hạ cùng với mấy người rất giỏi, mặc dù chúng con có thể hoàn thành nhiệm vụ nhanh như vậy cũng là bởi vì mọi người lấy thừa bù thiếu, đồng lực hợp tác."

"Cho nên?"

"Cho nên tiểu tổ của chúng con là đội đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ tân sinh, sau đó liền đi ra a."

Ngọc Chương sửa sang xong suy nghĩ, bình tĩnh gật đầu, sau đó lại hỏi: "Con nói hai vị điện hạ? vậy thì Randall điện hạ kia cũng cùng tổ đội với con?"

"Hắn là đội trưởng."

"Đúng là Randall điện hạ mà con thầm mến kia?”

"Papa! Đã nói là con không có, không có cái kia cái gì..."

"Đừng có chối! Một ít tâm tư này của con mà ta còn không nhìn ra? Randall điện hạ ưu tú như vậy, quả thực là đối tượng YY của toàn bộ Omega trên tinh cầu này."

Hạ Mạt túng quẫn: YY gì gì đó, papa ngài có thể đừng nói thản nhiên như thế sao?

"Mạt Mạt nhà chúng ta lớn lên mặc dù tốt, thế nhưng nếu như muốn nắm chặt lấy lòng của điện hạ thì vẫn cần phải tốn nhiều tâm tư.