Chương 43:

Đúng rồi, con nhất định phải mang theo ức chế tề đấy, mặc dù papa cũng không khuyến khích con sử dụng ức chế tề, nhưng dựa trên tình huống trước mắt của con, hơn phân nửa là đến kỳ sinh lý cũng không có tìm được đối tượng thích hợp..."

Kỳ sinh lý...

Hạ Mạt đột nhiên nhớ tới một vấn đề mà sau khi tỉnh lại cậu vẫn bỏ qua! Đó chính là không phải là sau khi ăn phải thuốc kí©h thí©ɧ thì kỳ sinh lý sẽ bị cưỡng chế đến trước sao?

Bởi vì thuốc kí©h thí©ɧ nên kỳ sinh lý cũng không phải chỉ cần ức chế tề là có thể khống chế, vậy cậu vượt qua khoảng thời gian đó như thế nào? Liên tưởng tới lúc ấy cậu nằm tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trên giường, ah! Chẳng lẽ cậu cùng Randall...

Hízz!

Cái này, chuyện này...

Không được, cậu phải tranh thủ thời gian trở về xem cánh tay của mình!

Ngọc Chương chỉ nhìn thấy cả khuôn mặt Hạ Mạt như đang hát hí kịch mà thay đổi liên tục, còn không đợi hắn hỏi thăm, Hạ Mạt liền vụt đứng lên, chạy vèo về phía sau giống như gắn mô tơ vào đít.

Ngọc Chương đuổi theo, nói: "Làm sao vậy Mạt Mạt?"

"Tiêu chảy!"

"Đứa nhỏ này..." Ngọc Chương lắc đầu thở dài, trở về ngồi trong chốc lát, lại đứng dậy tiếp tục sửa sang lại khay chứa đồ.

Hạ Mạt một hơi xông vào thang máy lên thẳng lầu hai, quét thẻ A-21, kéo xuống da nhân tạo, giọt nước màu lam cũng không giống như đời trước biến thành màu hồng phấn.

Trái tim treo ở giữa không trung cuối cùng cũng rơi xuống, nhưng cũng có một chút thất lạc nhàn nhạt.

Cậu dựa vào khuông cửa, chậm rãi ngồi dưới đất.

Trên thực tế, nội tâm của cậu khát vọng màu sắc của giọt nước sẽ thay đổi đúng không? Bởi vì như vậy, cậu có thể dễ dàng giành được sự yêu mến của Randall giống như đời trước.

Ah... Đều do cậu trước đây quá ngây thơ...

"Đinh! Randall đề nghị trò chuyện!"

Thanh âm máy móc truyền dến, Hạ Mạt đột nhiên thu hồi suy nghĩ, thông qua hình chiếu lập thể trông thấy thân ảnh của Randall liền khẩn trương mừng thầm không chịu nổi.

Randall tìm cậu?

Randall chủ động tìm cậu?

Randall lại có thể chủ động tìm cậu?

Kiềm chế kích động trong nội tâm, Hạ Mạt chuyển tiêp quang não, Randall lập tức xuất hiện ở bên trong hình chiếu ba chiều.

Khuôn mặt nam nhân lạnh lùng, trên thân là bộ trang phục cung đình màu hồng bạch kim giao nhau, bối cảnh là cung điện lộng lẫy vàng son, trang trí trong phòng có chút giống thư phòng.

Hạ Mạt âm thầm định thần, làm thế nào cũng không che dấu được kinh hỉ trong mắt, nói: "Đại điện hạ! Ngài tìm tôi?"

Randall liếc nhanh qua cánh tay trái của cậu một phát, thần sắc đạm mạc, "Ngày mai tụ hội, đến không?"

Hạ Mạt tập trung tinh thần vào trên người Randall, căn bản không ý thức được cánh tay mình vẫn bị lộ ra bên ngoài, lập tức giơ tay thề: "Sẽ! Đương nhiên sẽ!"

Randall trầm mặc một lát, nói: "Ngày mai gặp."

"Tốt! Ngày mai gặp!"

Video trò chuyện chấm dứt, Hạ Mạt còn bảo trì bộ dáng kích động lính quèn gặp thủ trưởng kia.

Ngọc Chương vừa vào cửa liền nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch này của cậu, không khỏi bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, nói: "Không phải nói tiêu chảy sao? Ngồi ở cửa ra vào làm gì?"

"Ah?" Hạ Mạt vội vàng nhảy dựng lên, cười hì hì khoác tay Ngọc Chương, nói: "Papa, tối mai tiểu tổ của bọn con tụ hội, ngay tại quán hải sản trong hoàng thành, ngài nói con mặc cái gì mới tốt?"

"Có Randall điện hạ?"

"Có."

"Còn phải nói cái gì nữa? Đương nhiên là mặc đồ đẹp nhất rồi.

"Hì hì." Hạ Mạt gãi gãi đầu, nói: "Điều này con cũng biết, thế nhưng...phối hợp như thế nào..."

Ngọc Chương nghiêng đầu dò xét cậu, rất có bộ dáng hận bùn không trát nổi thành tường, nói: "Thân là Omega mà ngay cả điều cơ bản nhất là phối hợp quần áo cũng không xong, khó trách tất cả những Alpha khoảng 17 tuổi ở nhà đều không vừa ý con."

Hạ Mạt vụиɠ ŧяộʍ nhếch miệng lên.

Ngọc Chương nói: "Đi theo ta."

"Ôi!"

Ngọc Chương dẫn Hạ Mạt vào trong phòng, mở ra tủ quần áo, trong tủ quần áo trống rỗng chỉ có mấy bộ y phục, lật qua lật lại cũng không còn cái gì ý mới, đều được mua lúc vẫn còn ở nhà, lớn nhỏ có thích hợp hay không cũng còn rất khó nói.

Trong nội tâm Hạ Mạt bỗng dâng lên một cỗ dự cảm không tốt, sẽ không phải, là muốn cho cậu mặc những thứ này đi...

"Papa! Những y phục này..."

"Đều không được!"

Hạ Mạt vụиɠ ŧяộʍ nhẹ nhàng thở ra.

"Thân là Omega, sao có thể lôi thôi lếch thếch? Cũng may gần đây trong tay của ta còn có chút tiền, con cứ cầm lấy đi mua một chút quần áo đi, đừng có thất thố trước mặt Randall điện hạ."

Ngọc Chương mở ra quang não, trực tiếp chuyển 3000 Lahu tệ cho Hạ Mạt.

Hạ Mạt nhìn thấy tin nhắn nhắc nhở số tiền dư trong tài khoản, do dự nói: "Có nhiều quá hay không?"

"Ăn cơm cùng với vương tử điện hạ, tự nhiên phải ăn mặc thật đẹp." Thái độ của Ngọc Chương đối với chuyện này rất cường ngạnh, nói: "Con cứ việc yên tâm, papa cũng không phải là loại người không biết lo xa. Số tiền này đúng là dư, đừng có không nỡ tiêu."

"Cám ơn papa!"

"Nhanh đi chọn quần áo đi."

"Ừm!"

Hạ Mạt nằm trên ghế sa lon, đăng nhập trang mạng taobao thông qua quang não.

Taobao là hệ thống bán lẻ lớn nhất của Lahu tinh cầu, được gọi là "Chỉ có không thể nghĩ ra được, không có mua không được" .

Ở trong sân giao dịch này, mọi người có thể dùng thân thể giả thiết để mua sắm, cũng có thể thông qua giao diện không gian ba chiều lựa chọn sản phẩm cùng dịch vụ mình cần.

Để chắc chắn hiệu quả mặc vào người của quần áo, Hạ Mạt không chút do dự lựa chọn mua sắm giả thuyết thật thể.

Đi dạo trong khu mua sắm mô phỏng nửa giờ liền chọn được một bộ quần áo có màu đỏ làm chủ đạo, được trang trí bởi những họa tiết màu trắng.

Hạ Mạt rời khỏi không gian ảo, sung sướиɠ chạy đến tiệm tạp hóa dưới lầu.

Ngọc Chương đang sửa sang lại gian hàng, nghe thấy thanh âm liền ngẩng đầu lên nhìn, nói: "Tâm tình tốt như vậy?"

"Hì hì." Hạ Mạt ngồi ở trên ghế nhỏ bên cạnh, lấy ảnh bộ quần áo minh chọn ra, nói: "Vâng ạ! Ba thấy thế nào?"

Ngọc Chương nghiêng đầu nhìn nhìn, nói: "Không tệ."

"Chủ quán nói tám giờ tối sẽ giao hàng đến."

"Còn rất nhanh."

"Nghe nói cửa hàng bọn họ ngay tại hoàng thành."

"Được rồi! Ngày mai sẽ mặc cái này."

"Vâng!"

10:00 sáng ngày hôm sau.

Hạ Mạt mặc vào bộ quần áo quý đến đau lòng kia, đi đến địa điểm đã hẹn trước với bọn Trương Lợi —— trước cửa chính trường học.

Lúc này đúng là thời gian chấm dứt tiết học đầu tiên, trong sân trường khắp nơi đều là học sinh vừa mới tan học.

Hạ Mạt tướng mạo tinh xảo, lại đặc biệt lại mặc bộ đồ màu đỏ trắng, mặc dù đứng ở nơi hẻo lánh cũng vẫn chói lọi như trước, vài tên Alpha cao lớn nhìn thấy cậu từ xa, lập tức hai mắt tỏa ánh sáng.

"Này! Kia là Omega?"

"Cái đầu thấp, lớn lên được, nhất định là Omega! Thế nhưng tại sao em ấy lại đứng một mình?"

"Đúng vậy a! Trông rất lạ mặt, hơn phân nửa là tân sinh năm nhất năm nay."

"Cậu bị ngốc sao? Sinh viên năm nhất vẫn còn ở trong rừng rậm mô phỏng thao luyện, làm sao có thể xuất hiện ở chỗ này?"

"Vậy em ấy..."

"Đi lên hỏi một chút chẳng phải sẽ biết sao, đầu tiên nói trước, em ấy là tớ phát hiện ra trước! Các cậu đừng có đoạt của tớ!"

"Ai quan tâm đến thứ tự trước sau chứ!"

"Mẹ nó! Cậu dám đoạt! Đây là ăn gian!"

"Tới trước được trước!"

Một đám người ào ào chạy tới chỗ Hạ Mạt, đồng loạt đứng cách cậu 2m, hình thành một bức tường cong nửa vây quanh cậu.

Hạ Mạt nhìn thoáng qua mấy người trước mặt, cau mày lui lại mấy bước —— kí©h thí©ɧ tố trên người mấy Alpha này quá nồng, cậu cảm thấy có phần khó chịu.

Mấy thanh niên cao lớn nháy mắt ra hiệu với nhau.

"Em ấy lớn lên thật xinh đẹp."

"Đúng là rất xinh đẹp, thế nhưng tại sao tớ không ngửi thấy mùi Omega kí©h thí©ɧ tố trên người em ấy?"

"Hình như tớ cũng không ngửi thấy được."

"Dùng ức chế tề đúng không?"

"Chắc chắn là vậy! Chắc chắn là vậy!"

Trao đổi ngắn ngủi hoàn tất, bọn họ trăm miệng một lời nói: "Chào em! Anh là XXX."

Duy nhất chỉ có một người nói "Có thể làm bạn sao?"

Người này lập tức lọt vào sự công kích của người khác, bị tàn nhẫn mà đá ra vòng cạnh tranh.

Đối mặt với sự lấy lòng của mấy thằng nhóc như ánh mặt trời này, người bình thường thật đúng là không cách nào cự tuyệt.

Nếu như ở kiếp trước, Hạ Mạt có lẽ còn có thể bắt chuyện cùng với bọn họ, thế nhưng bây giờ trong đầu của cậu tất cả đều là Randall cho nên không hề có du͙© vọиɠ tiếp xúc đối với mấy tên Alpha có ý đồ rõ ràng này.