Chương 45:

Biểu cảm của Randall không nhiều lắm nhưng từ việc hắn kiên nhẫn trả lời cùng với ánh mắt ôn nhu kia, Hạ Mạt có thể cảm thấy được hắn thật sự vô cùng cưng chiều Lance.

Nếu như cậu có thể trở thành người yêu của Randall, nhất định có thể có được càng nhiều đi, Hạ Mạt không khỏi nghĩ như vậy! Randall đi qua người y, bước chân dừng một chút, nói: "Cậu hôm nay..."

Hạ Mạt đứng vọt dậy, vội vã cuống cuồng mà nhìn Randall.

"Mặc rất đẹp." Ba chữ triệt để đánh cậu ngất xỉu.

Randall… Randall nói ta mặc rất đẹp? Y nói ta mặc rất đẹp? Y không cảm thấy mình ăn mặc quá tục tằng?

Không không không! Đây không phải trọng điểm! Trọng điểm là y lại có thể biết khen mình đẹp mắt? Tại sao y lại phải khen mình mặc đẹp? Chẳng lẽ y cũng có hảo cảm với mình?

Ngay trong lúc Hạ Mạt não bổ tung trời, Lance, Vu Triết, Trương Lợi, cùng Trần Khiết đã tự động ngồi trên cái ghế cao, chọn đồ ăn muốn ăn nhất, thịt tôm mỹ vị gì đó, hàu nướng tỏi, sò biển với gừng, cua hấp cay, mọi thứ đều là sắc hương vị đều đủ, chế tác vô cùng phức tạp.

Hạ Mạt vẫn còn đang chìm đắm trong tưởng tượng của chính mình, bỗng nhiên nghe thấy thanh âm vô cùng quen thuộc kia nói với cậu: "Hạ Mạt muốn qua giúp đỡ sao?"

Hạ Mạt vội vàng quay đầu, đã nhìn thấy năm ánh mắt đều ngay ngắn theo dõi cậu… Móa! Cậu vừa nãy mới bỏ lỡ cái gì?! Mặt Hạ Mạt nhăn lại, sắc mặt đỏ lên, nói: "Đại điện hạ! Ngài mới vừa nói..."

"Giúp đỡ được không?"

"Có thể! Đương nhiên có thể!" Cầu còn không được! Hạ Mạt nhanh chóng cởϊ áσ khoác, vén tay áo sơ mi, nhanh chóng đi đến đằng sau bàn nấu.

Randall nhàn nhạt quét qua cậu một cái, lấy ra một bộ trang phục đầu bếp mới tinh, nói: "Thay đổi đi."

"Được!" Hạ Mạt hai tay tiếp nhận.

Trương Lợi cười nhẹ nhàng đứng lên, nói: "Tớ dẫn cậu đi thay quần áo."

"Cám ơn."

Hạ Mạt nâng bộ trang phục đầu bếp màu trắng bằng hai tay, lâng lâng đi theo Trương Lợi, Randall chẳng những để cho cậu làm trợ thủ, mà còn tự tay đưa quần áo cho cậu, trên thế giới này quả thực không có người càng hạnh phúc hơn rồi.

"Đại điện hạ rất ôn nhu! Đúng không?

"Ah?"

Trương Lợi quay đầu, cười híp mắt nhìn cậu một cái, nói: "Đại điện hạ đối với cậu rất ôn nhu! Cậu cảm thấy thế nào?"

"..."

"Đại điện hạ tính tình đạm mạc, khi còn bé cũng không có nhiều bạn! Ngẫu nhiên gặp phải mấy người chủ động kết giao với hắn cũng đều là theo lệnh của ba mẹ."

Nghe thấy Trương Lợi nói, kích động cùng hưng phấn trong lòng Hạ Mạt cũng dần dần nhạt đi, trước mắt tựa hồ xuất hiện thân ảnh cô đơn nho nhỏ kia! Cậu không biết nhiều về quá khứ của đại điện hạ, trong đó phần lớn cũng đều là được biết từ trong miệng của Laurent .

"Chỉ có người thực sự tiếp xúc với hắn mới biết được thực ra nội tâm của hắn cũng không lạnh lùng như vẻ bên ngoài."

[Ta biết!] Hạ Mạt cúi thấp đầu, lặng lẽ đồng ý trong đầu.

"Thích Đại điện hạ sao?"

"Thích lắm!" Hạ Mạt không tự chủ trả lời, sau khi nói xong mới phát giác được trên mặt nong nóng! Vì vậy giải thích nói: "Ý của tớ là toàn bộ người trên Lahu tinh cầu đều thích đại điện hạ."

Cậu lặng lẽ ngẩng đầu quan sát phản ứng của Trương Lợi, cũng may Trương Lợi nghe xong lời này cũng không có phản ứng đặc biệt gì, cậu mới thoáng yên tâm.

"Phòng thay đồ đến rồi! Vào đi thôi, tớ ở bên ngoài chờ cậu."

"Ừm." Hạ Mạt cúi đầu đi vào.

Trương Lợi trông thấy vành tai đỏ ửng của cậu, hơi cong môi một cái! Sau đó mở ra quang não, phát ra đoạn ghi âm trước, chính là đoạn đối thoại vừa nãy giữa hắn và Hạ Mạt... Đầu ngón tay khẽ chuyển, trực tiếp đem đoạn này ghi âm gửi ra ngoài, người nhận là Randall điện hạ.

Mấy phút đồng hồ sau, Hạ Mạt cùng Trương Lợi trở lại nhà hàng! Lance đặt hai tay lên mặt bàn, đầu nghiêng nghiêng đặt trên cánh tay, con mắt màu xanh lam xinh đẹp sâu kín nhìn Hạ Mạt, nói: "A! Động tác của cậu chậm quá, bổn cung đói bụng đến xẹp cả bụng rồi."

Hạ Mạt thật có lỗi cười cười, vén lên ống tay áo đi đến bên người Randall.

Randall nhìn qua cậu, nói: "Chuẩn bị hành tây, tỏi, biết làm không?"

"Biết." Chưa ăn thịt heo cũng thấy qua heo chạy! Hạ Mạt chọn một củ tỏi to gần bằng một quả bóng rổ, cố sức bê nó lên trên bàn nấu, nhìn lớp vỏ mày trắng tầng tầng lớp lớp kia, nghiêm túc nghĩ nghĩ, bắt đầu tay không lột tỏi.

Mấy người còn lại thấy thế, lập tức trừng to mắt.

Thật ra lột tỏi bằng tay không ở trái đất cổ đại là một chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn nhưng trải qua thời gian dài tiến hóa, gen của tỏi đã sớm xảy ra thay đổi! Điểm rõ ràng nhất chính là vỏ của nó cực kỳ dày, ít thì trên trăm tầng, nhiều thì hơn một ngàn tầng…

Nếu là lột từng tầng như thế, chỉ sợ là cả buổi đều bóc lột không hết một củ! Randall đang xử lý thịt cua, nhìn thấy động tác của cậu thì sững sờ, hỏi: "Không biết bóc tỏi sao?"

"Không… Không phải… Thật ra tôi… Tôi..."

Randall yên lặng nhìn cậu một lát, duỗi tay lấy lại củ tỏi siêu lớn trước mặt cậu, cầm dao dài, cắt hai nhát, tỏi bể thành bốn phần! Sau đó hắn cầm lấy một phần trong đó, dùng mũi đao nhẹ nhàng nảy lên, tép tỏi trơn trắng liền nhảy vào trong bát.

Hạ Mạt bó tay bó chân đứng ở một bên, vẻ mặt đỏ lên.

Randall tựa hồ cũng không để việc này ở trong lòng, chỉ thấp giọng nói: "Không biết thì cũng đừng miễn cưỡng, đi ngồi đi, Trương Lợi tới giúp ta."

Có việc nhỏ này xen ở giữa, trái tim lúc trước bởi vì một ít cử động của Randall mà đập thình thịch cũng trở nên yên tĩnh xuống! Dưới sự phối hợp của Randall và Trương Lợi, tiệc hải sản rất nhanh liền lên bàn, đồ ăn vô cùng mỹ vị, Hạ Mạt lại không có quá nhiều tâm tư nhấm nháp.

Tụ hội nhanh chóng vượt qua trong sự hốt hoảng của cậu, gần đến giờ chia tay, cậu mới giật mình thì ra thời gian trôi qua nhanh như vậy, mà cậu từ đầu đến cuối vẫn không có chủ động nói chuyện nhiều với Randall.

Randall cùng Lance về hoàng cung, Vu Triết, Trần Khiết cùng Trương Lợi cũng muốn trở lại nhà của từng người! Hạ Mạt chán nản,thất vọng cúi đầu, đứng ở ngoài đoàn người.

Cậu đã làm tốt chuẩn bị ngồi phi thuyền chở khách về, ai biết đúng lúc này, Randall vậy mà đi đến bên cạnh cậu, nói với cậu: "Tiễn cậu về nhà."

Lance, Vu Triết, Trương Lợi cùng Trần Khiết ngồi phi hành khí của mình rời đi… Khu vực đỗ phi thuyền rất nhanh chỉ còn lại Hạ Mạt cùng Randall.

Hạ Mạt vẫn âm thầm bơm hơi, khích lệ mình chủ động đến gần Randall! Thế nhưng chỉ cần vừa đối mắt với Randall… Cậu đã quên hết đống lời kịch đã nghĩ ra lúc trước, loại cảm giác vô lực kiếm củi ba năm thiêu một giờ này thực sự là rất không tốt.

"Lên thuyền đi." Randall thả ra phi thuyền mini.

Hạ Mạt đi theo phía sau y vào phi thuyền… Hai người ngồi ở chủ khoang, không trò chuyện một cái gì, không khí trở nên áp lực một cách khó hiểu.

"Thức ăn ăn không ngon?"

"A?" Hạ Mạt ngẩng đầu nhìn Randall, nhận ra là y đang hỏi mình, vội vàng nói:"Không không không, không phải, thực vật mà ngài làm phi thường mỹ vị, chỉ là, chỉ là...... Tôi cảm thấy rất có lỗi vì không thể giúp đỡ ngài."

Randall nhướn mày, nói: "Thì ra cậu còn nhớ chuyện này?"

"Về sau tôi sẽ nghiêm túc học tập trù nghệ!" Hạ Mạt lập tức biểu đạt quyết tâm.

"A…" Có lẽ là cảm giác Hạ Mạt như vậy rất khả ái! Randall cười khẽ, nói: "Học trù nghệ làm cái gì? Phụ giúp ta?"

Randall nở nụ cười?! Hạ Mạt hoài nghi mình có phải nhìn lầm hay không?!

Hạ Mạt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh lùng kia, cho dù nụ cười kia thực không rõ ràng nhưng cậu vẫn có thể khẳng định được tâm tình của Randall bây giờ rất thả lỏng, thậm chí còn vui sướиɠ.

Tâm tình của Hạ Mạt cũng theo đó mà vui vẻ lên, cậu sờ sờ đầu của mình, nói: "Tôi nguyện ý vì ngài mà hạ tay làm bếp cả cuộc đời này."

Nụ cười của Randall càng trở nên rõ ràng: "Một đời là khái niệm như thế nào? Cậu biết không?"

"Ta......" Hạ Mạt bỗng nhiên ý thức được lời nói vừa rồi có chút đường đột .

Thấy cậu nghẹn lời, Randall liền không hề rối rắm về vấn đề này nữa, nói: "Sau khi chấm dứt quân huấn tân sinh chính là lúc kiểm tra tinh thần lực, khi đó sẽ dựa theo tinh thần lực cao hay thấp mà lựa chọn đạo sư.

Mặt khác, cậu là học sinh hệ chế tạo cơ giáp chuyên nghiệp! Cậu đã nghe qua cuộc thi chế tạo cơ giáp ba tháng sau đúng không?"

Hạ Mạt gật đầu.

"Cậu sẽ tham gia sao?"

Hạ Mạt không chút do dự nói:"Tôi sẽ."

"Có ý tưởng như thế này đương nhiên là chuyện tốt! Thế nhưng trụ cột chuyên nghiệp của cậu không được tốt lắm."

Hạ Mạt yên lặng lau mồ hôi lạnh nghĩ [Không phải là không được tốt lắm mà là phi thường không tốt......]

Randall chú ý tới động tác nhỏ của cậu, tiếp tục nói:"Lợi dụng khoảng thời gian này hảo hảo bồi bổ tiến độ một chút cũng được."

"Đại điện hạ nói đúng! Tôi đã quyết định bắt đầu từ ngày mai sẽ đến trường mỗi ngày để tự học tri thức của năm nhất, nếu như có thể còn định đi bàng thính chương trình học của năm hai."

"Cứ làm từ từ theo kế hoạch, đừng nóng vội."

"Vâng."

Randall đưa cậu đến nơi đỗ phi thuyền chuyên dụng của hoa viên Thịnh Vũ! Bởi vì nơi này đã một thời gian dài không được dùng tới nên hai bên đã mọc đầy cỏ dại.

Randall ngẩng đầu nhìn ngọn đèn duy nhất trong màn đêm, ánh sáng mỏng manh truyền ra từ lầu hai, thế đan lực bạc, nói: "Papa của cậu ở nơi này một mình?"

"Đúng vậy."

"Ngài ấy đến nơi này vì cậu?"

Hạ Mạt gật đầu , trả lời: "Đó là nguyên nhân chủ yếu! Còn có một nguyên nhân…"

Hạ Mạt dừng một chút, nói: "Papa cùng phụ thân ly hôn! Cho nên......"

Randall bộ dáng cúi đầu đáng thương của Hạ Mạt, trong lòng cư nhiên toát ra xúc động muốn kéo cậu vào lòng hảo hảo an ủi! Ngón tay đút ở trong túi quần hơi hơi cử động một chút, nói:"Chỉ cần sống vui vẻ hơn trước kia thì ly hôn là một chuyện tốt với ngài ấy."

"Tôi cũng nghĩ như thế cho nên tôi rất ủng hộ việc papa ly hôn."Nụ cười của Hạ Mạt phi thường xán lạn, đôi mắt xinh đẹp kia cong cong, đồng tử đen láy sáng khác thường.